HomeTâm Sự10 năm trước, tôi từng khóc khi người yêu cũ mang theo...

10 năm trước, tôi từng khóc khi người yêu cũ mang theo laptop đi mất, giờ gặp lại anh ta mà tôi suýt đánh rơi cốc cà phê

- Advertisement -spot_img


Ngày anh ta bước vào phòng làm việc, tôi suýt đánh rơi cốc cà phê. 10 năm rồi, gương mặt đó từng là nỗi ám ảnh của tuổi trẻ tôi, giờ lại xuất hiện, bóng bẩy, bảnh bao, áo sơ mi trắng là lượt, giày da bóng loáng, giọng nói trầm ấm đầy tự tin: “Chào mọi người, tôi là Phong, rất mong được hợp tác”.

Phong. Cái tên mà mỗi lần nghe nhắc đến là tôi lại muốn chửi thề.

Ngày xưa, anh ta học công nghệ thông tin, tôi học báo chí. Tôi mua chiếc laptop đầu tiên bằng toàn bộ tiền làm thêm suốt 2 năm, vừa là để viết bài, vừa để anh ta mượn làm đồ án. Rồi một ngày, anh ta mang luôn đi với lý do bán tạm để xoay vốn kinh doanh nhỏ. Cái vốn nhỏ ấy biến mất cùng anh ta và một dòng tin nhắn cụt lủn: “Xin lỗi, mình chia tay nhé, đừng tìm anh nữa”.

Thế mà giờ, “anh Phong” được cả phòng tung hô. Chị My phòng kế toán còn xuýt xoa: “Anh ấy trông trí thức ghê, nói chuyện nhẹ nhàng nữa chứ!”. Mấy em mới vào còn thi nhau mang cà phê cho anh ta, cười khúc khích, tôi ngồi yên, mỉm cười kiểu “các em cứ từ từ mà sáng mắt ra”.

Phong dường như cố tình không nhận ra tôi, hoặc giả vờ rất khéo. Mỗi lần chạm mặt, anh ta chỉ gật đầu xã giao, ánh mắt lướt qua như gió. Còn tôi, vẻ ngoài bình thản nhưng bên trong thì sôi sục một cơn bực âm ỉ: làm sao một kẻ từng lừa tôi trắng trợn lại có thể bước vào công ty tôi, đường hoàng thế kia, còn được mọi người ngưỡng mộ, yêu mến?

Xem thêm  Mỗi lần về quê, tôi lại thấy tội lỗi trước bố mẹ đẻ và bố mẹ vợ vì đang che giấu giúp vợ một việc tày trời
10 năm trước, tôi từng khóc khi người yêu cũ mang theo laptop đi mất, giờ gặp lại anh ta mà tôi suýt đánh rơi cốc cà phê- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Chiều thứ Sáu, cả nhóm đi liên hoan chào người mới. Phong ngồi cạnh tôi, có vẻ cố tình. Anh ta cười, nâng ly bảo tôi dạo này trông khác quá khiến anh ta không nhận ra nổi. Tôi cười nhạt trả lời rằng tại ngày xưa không có tiền mua mỹ phẩm với quần áo đẹp vì bận trả nợ cái laptop cho anh ta mượn, giờ có tiền đắp vào người nên phải đẹp hơn thôi.

Bàn ăn ngoái lại nhìn, anh ta khựng lại một giây, rồi lấy lại vẻ bình tĩnh, cười trừ rồi hô hào mọi người gọi thêm món.

Sau bữa đó, anh ta ít khi dám nói chuyện với tôi nhưng tôi nghe loáng thoáng vài tin rằng anh ta từng thất bại thảm hại khi mở công ty riêng, nợ nần một thời gian dài, giờ phải quay lại làm công ăn lương, trông thành đạt thế thôi chứ còn nợ bao nhiêu thì chỉ anh ta mới biết.

Tôi không hả hê, chỉ thấy buồn cười. Cuộc đời đúng là biết cách xoay vòng để đưa con người ta trở lại đúng chỗ. Ngày anh ta lấy của tôi cái laptop, tôi tưởng như mất cả thế giới. Còn giờ, nhìn anh ta cố gồng để giữ cái hào quang mỏng manh, tôi thấy hóa ra mình mới là người thắng. Tôi vẫn không nói cho ai biết chuyện cũ vì chẳng cần, thời gian đã bóc trần anh ta rồi, không cần tôi phải làm gì thêm. Tiền mất thì có thể kiếm lại, nhưng niềm tin và tuổi trẻ đã qua thì không bao giờ có thể phục hồi.

Xem thêm  Tắc đường nên đến đón con chồng muộn 5 phút, tôi bị cả nhà chồng gọi ra để nắn chỉnh lại nhân cách





Theo Soha

- Advertisement -spot_img
Stay Connected
16,985FansLike
2,458FollowersFollow
61,453SubscribersSubscribe
Tin mới
- Advertisement -spot_img
Bài viết liên quan
- Advertisement -spot_img