Người nghĩ quá nhiều
Có những ngày ta sống quá “tỉnh như sáo”, ôm lấy mọi thứ bằng lý trí sắc bén, để rồi tự giam mình trong vòng xoáy lo toan. Việc nhỏ xíu cũng thành núi, chuyện không đâu cũng thành vấn đề, đầu óc quay cuồng chẳng phút nghỉ ngơi. Càng nghĩ nhiều, càng mệt, càng xa rời niềm vui giản đơn vốn dĩ thuộc về mình.Ngược lại, người biết “hồ đồ” một chút lại thường cười vang.
Họ không soi mói từng chi tiết, không ôm khư khư mọi thứ phải hoàn hảo. Cuộc đời với họ chỉ là chuỗi ngày nhẹ nhàng trôi, không quá câu nệ, không quá nghiêm trọng. Chính sự buông lỏng ấy lại giúp họ nếm được vị ngọt thật sự của cuộc sống.
Làm người, hãy học cách đơn giản. Làm việc, cứ thực tế mà tiến. Đừng ôm đồm, đừng gồng gánh cả thế gian lên vai. Để đời trôi qua thong thơi, nhẹ tênh, tự tại như mây, vậy là đủ trọn vẹn.

Người không biết đủ
Một đời người, sinh ra tay trắng, ra đi cũng chẳng mang theo gì. Ngày ăn ba bữa, đêm ngủ một giường, thế mà lòng tham vẫn không ngừng lớn dần. Càng muốn nhiều, càng thấy thiếu. Càng có nhiều, càng sợ mất. Dục vọng như ngọn lửa, càng đốt càng nóng, càng thiêu cháy chính mình. Khổ đau lớn nhất đời người, phần nhiều bắt nguồn từ hai chữ “chưa đủ”. Muốn bớt phiền, chỉ có một cách: học buông tay. Buông cái mình đang nắm chặt, buông luôn ý niệm phải sở hữu thêm nữa. Khi lòng nhẹ, đời mới thật sự rộng.
Người tự cao tự đại
Người khiêm nhường thường được yêu, người kiêu ngạo thường bị ghét. Câu nói ấy chưa bao giờ cũ.Kẻ tự cao hay mở miệng chê bai, hay chen ngang chuyện người, hay tự nhận mình hơn thiên hạ. Họ tưởng mình đứng cao, không biết rằng càng lên cao càng dễ ngã đau. Họ tưởng lời mình sắc bén, không hay rằng mỗi câu nói đã tự khắc thêm một vết rạn trong các mối quan hệ.
Sống trong nghịch cảnh, hãy ngẩng đầu mà bước. Sống trong thuận cảnh, hãy giữ lòng thận trọng. Khi thành công rực rỡ nhất, lại là lúc cần khiêm cung nhất. Chỉ có khiêm nhường mới giữ được lâu dài, chỉ có hạ mình mới đứng vững giữa đời.

Người sống cực đoan
Người xưa dạy “trung dung” là đạo lớn. Quá nóng thì bỏng, quá lạnh thì tê, quá đầy thì tràn, quá thiếu thì héo. Cái gì cực điểm cũng sẽ đảo chiều.Người đang ở đáy vực đen tối nhất, đừng vội tuyệt vọng mà lao vào cực đoan. Đen đủ rồi, chỉ có thể sáng lên thôi. Chỉ cần cắn răng bước thêm một bước qua bĩ cực, phía trước sẽ là thái lai.
Cây cung kéo căng hết mức, buông tay là bật mạnh về phía trước. Đời người giống như con lắc, chỉ khi giữ được nhịp trung hòa, không nghiêng hẳn bên này cũng không ngả hẳn bên kia, mới đi được đường dài mà không gãy. Cuộc sống vốn không cần quá tỉnh, quá tham, quá ngạo, hay quá cực. Chỉ cần bớt một chút, nhẹ một chút, buông một chút, lòng sẽ thong dong, đời sẽ an nhiên.
* Thông tin chỉ mang tính chiêm nghiệm



