Chị Linh Phạm kết hôn với chồng là người Ai Cập, hiện nuôi con tại Mỹ. Hành trình nuôi dạy con của vợ chồng chị có nhiều trải nghiệm thú vị và đầy màu sắc.
Chị Linh Phạm kể: “Căn bếp nhà chúng tôi là nơi diễn ra cuộc gặp gỡ thú vị giữa bánh mì, phở, bún với falafel, fattah và koshari. Lịch của gia đình tôi ghi dấu cả Tết Nguyên đán và Ramadan. Buổi tối, con nghe những bài hát ru Việt Nam xen lẫn với các câu chuyện về Đấng Tiên tri Mohammad bằng tiếng Ả Rập”.
Chị Linh xác định, nhiệm vụ của hai vợ chồng chị là giúp con cân bằng cả 3 nền văn hóa mà không để bất kỳ nền văn hóa nào lấn át những nền văn hóa còn lại. Con của vợ chồng chị có khả năng thích ứng linh hoạt với các bối cảnh văn hóa khác nhau.
Dù mới 4 tuổi, con có thể chuyển đổi tự nhiên giữa cách chào “Hello”, “Xin chào” và “Assalamu alaikum”, phù hợp với người đối diện. Ngôn ngữ – cầu nối văn hóa – là ưu tiên hàng đầu trong gia đình chị Linh.
Chị kiên trì nói tiếng Việt với con từ khi sinh ra, còn chồng chị đảm nhận việc dạy tiếng Ả Rập. Vợ chồng chị giao tiếp bằng tiếng Anh ở nhà. Mặc dù không phải lúc nào cũng suôn sẻ nhưng việc học ngôn ngữ của con diễn ra tự nhiên.
Con có thể hiểu và giao tiếp bằng cả 3 thứ tiếng. Để cải thiện khả năng sử dụng tiếng Việt của con, chị Linh kiên trì đọc sách tiếng Việt cho con mỗi ngày, giúp con trau dồi vốn từ. Điều chị tự hào là con có thể gọi điện thoại, trò chuyện với ông bà ngoại ở Việt Nam và ông bà nội ở Ai Cập.
Những cuộc gọi này không chỉ giúp con duy trì mối liên hệ với gia đình mở rộng mà còn giúp con hiểu rõ hơn về nguồn gốc của mình.
Bên cạnh đó, hai vợ chồng chị đưa con về thăm Việt Nam mỗi năm một lần và Ai Cập 2 lần với thời gian dài hơn. Những chuyến đi này giúp con thích nghi với cuộc sống di chuyển thường xuyên, dễ dàng thích ứng với sự thay đổi về khí hậu, môi trường và xã hội.
Con sớm học được rằng “khác biệt” không chỉ bình thường mà còn là sức mạnh. Con luôn tự hào khi nói: “Con biết nói ba thứ tiếng: tiếng Anh, tiếng Ả Rập và tiếng Việt!”.
Tuy nhiên, việc nuôi dạy con trong một gia đình đa văn hóa cũng có những thách thức, trong đó có việc nhận diện bản sắc của mình. “Con là người Việt Nam, người Ai Cập hay người Mỹ?”- đây là câu hỏi mà ở độ tuổi của con không dễ để giải đáp.
Sự mơ hồ này có thể khơi dậy sự tò mò và thúc đẩy phát triển bản thân, nhưng cũng có thể khiến con cảm thấy bối rối khi thấy mình không hoàn toàn thuộc về nhóm nào. Để giải quyết vấn đề này, vợ chồng chị tập trung phát triển khả năng ngôn ngữ và giao tiếp xã hội cho con vì cả hai tin rằng, ngôn ngữ chính là “chìa khóa” để mở ra cánh cửa tiếp cận mọi nền văn hóa.
Bên cạnh đó, con trai chị Linh có thể phải đối mặt với áp lực trở thành một “đại sứ văn hóa” vì mang trong mình những mảnh ghép của cả 3 nền văn hóa. Vợ chồng chị đã giải quyết vấn đề này bằng cách luôn nhắc nhở con rằng con chỉ cần là chính mình, không có nhiệm vụ phải chứng minh bản sắc với bất kỳ ai.
Có thể nói, nuôi dạy một đứa trẻ trong gia đình đa văn hóa không phải lúc nào cũng dễ dàng. Điều này đòi hỏi sự linh hoạt, giao tiếp cởi mở và tôn trọng sự đa dạng, khác biệt của từng nền văn hóa.
Theo chị Linh, con trai chị có thể không có câu trả lời đơn giản cho câu hỏi “Con đến từ đâu?” nhưng con có một câu chuyện phong phú. Đó chính là sức mạnh mà vợ chồng chị hy vọng con sẽ tự hào mang theo khi trưởng thành.