Chiều hôm đó, đi làm về, tôi đứng chết lặng trước cánh cửa phòng trọ của mình. Ổ khóa cũ biến mất, thay vào đó là chiếc khóa số lạnh lùng treo ngay ngắn. Cảm giác như ai đó vừa đóng sập cánh cửa an toàn cuối cùng mà tôi còn có.
Chỉ mới hôm trước thôi, tôi đã nhắn tin cho chị chủ, rụt rè xin khất vài hôm vì lương đến ngày 15 mới về. Tôi viết rất thật: “Chị cho em ở thêm nhé, em có lương là đóng ngay”. Tin nhắn trả lời ngắn gọn nhưng làm tôi nhẹ nhõm: “Ừ em, cứ ở đi, có gì nói chị”. Thế là tôi tin. Tin rằng sẽ không ai đẩy một đứa sinh viên xa quê ra đường chỉ vì chậm tiền nhà vài hôm. Nhưng tôi đã sai.
Cái cảm giác đứng trước căn phòng quen thuộc mà không thể vào, tim thắt lại một cách khó tả. Đồ đạc của tôi ở trong đó, quần áo, sách vở… Nhưng quan trọng hơn, đó là nơi duy nhất tôi gọi là “nhà” giữa thành phố xa lạ này. Vậy mà chỉ sau một đêm, tôi bỗng thành kẻ không chỗ để về.

Chủ nhà trọ dù đã đồng ý cho tôi chậm tiền nhà, nhưng sau đó bất ngờ thay ổ khóa mới của chính căn phòng của tôi (Ảnh Threads)
Tôi vừa giận vừa tủi. Giận vì bị lừa bằng những lời nói tử tế suông, tủi vì thân phận sinh viên nghèo chẳng có tiếng nói. Một ngày làm thêm từ sáng tới tối, đồng lương ít ỏi chỉ vừa đủ xoay sở từng khoản. Lỡ chậm lương, tôi ngay lập tức thành người “có lỗi”. Thật ra, tôi chưa bao giờ trốn tránh, chỉ mong có chút cảm thông. Nhưng có lẽ, với nhiều người, tiền quan trọng hơn sự tử tế.
Đêm ấy tôi ngủ nhờ phòng bạn. Nằm trên chiếc nệm chật hẹp, nước mắt cứ chảy ra. Tôi nhớ nhà, nhớ bố mẹ ở quê chẳng dư dả gì, càng không muốn kể để họ lo. Tôi chỉ biết ôm nỗi tủi thân vào lòng.
Có lẽ, sau này tôi sẽ phải mạnh mẽ hơn, chuẩn bị cho mình một khoản dự phòng, để không bao giờ rơi vào cảnh bị động nữa. Nhưng sâu trong lòng, tôi vẫn mong có một ngày, những sinh viên như tôi khi đi thuê trọ sẽ gặp được những người chủ biết thấu hiểu, để giữa cuộc sống bấp bênh này, ít nhất còn có một nơi để thấy rằng: Mình không hoàn toàn đơn độc.

Ảnh minh họa
Nhìn lại, tôi nhận ra đây không chỉ là một cú sốc, mà còn là một bài học. Cuộc sống xa nhà vốn dĩ đầy những bất ngờ và không phải lúc nào người khác cũng đối xử công bằng hay tử tế với mình. Nhưng chính những va vấp này lại giúp tôi trưởng thành hơn, biết cách tự lo, biết tính toán kỹ càng hơn cho cuộc sống của mình.
Tôi tin rằng, khi đã đi qua những ngày chông chênh thế này, tôi sẽ càng vững vàng để bước tiếp, và càng trân trọng những sự tử tế thật lòng mà mình gặp được trên hành trình sắp tới.
*Bài tâm sự từ câu chuyện có thật