Tôi, một người đàn ông gần 50 tuổi, đã quen với việc thành công, quen với sự tôn trọng từ đồng nghiệp. Tôi luôn tin rằng, con đường duy nhất dẫn đến hạnh phúc là con đường tôi đã đi qua: học trường danh tiếng, kiếm công việc ổn định, có địa vị xã hội.
Con trai tôi, An, 18 tuổi, hiền lành, giỏi giang mọi thứ trừ… đam mê. Thằng bé dành cả thời gian rảnh để mày mò lắp ráp, sửa chữa đồ điện tử, tay chân lúc nào cũng lấm lem dầu mỡ.
Năm ngoái, khi An quyết định nộp hồ sơ vào một trường nghề, tôi đã gần như nổi điên: “Làm thợ sửa chữa ư? Mày có biết bố đã vất vả thế nào để mày không phải sống khổ sở như thế không? Loại vô tích sự, cả đời không ngóc đầu lên được!”.
Đó là câu nói tôi buông ra trong cơn giận dữ, một câu nói vô tình nhưng mang đầy sự phán xét và thất vọng. An im lặng. Nó cất hết dụng cụ vào hộp, xin phép về phòng và từ đó, mọi ánh sáng trong mắt nó dường như vụt tắt. An nghe lời tôi, nộp hồ sơ vào trường Kinh tế. Nhưng tôi biết, nó chỉ đang sống vì kỳ vọng của tôi.
Tôi đã nghĩ mình làm đúng. Tôi là người cha tốt, là người định hướng tương lai cho con. Cho đến khi tôi xem Sex Education .
Trong phim, có một nhân vật khiến tôi giật mình thon thót, đó là hiệu trưởng Groff, người cha nghiêm khắc của Adam. Ông Groff là một người cha tốt, nhưng ông đã sai theo cách mà tôi đã sai: Ông muốn con trai trở thành một hình mẫu hoàn hảo, một bản sao của chính mình. Ông áp đặt sự kỷ luật, nghiêm khắc và không ngừng chỉ trích sự yếu kém của con.

Mục tiêu của ông là biến Adam thành một học sinh giỏi, một người đàn ông mạnh mẽ theo khuôn mẫu cũ. Nhưng điều đó chỉ khiến Adam nổi loạn, bất mãn, và cuối cùng là bị đuổi học. Trong phim, Adam Groff vật lộn với chính mình và mối quan hệ với cha. Cậu không hề “hư hỏng” như mọi người nghĩ, cậu chỉ đang tuyệt vọng đi tìm nơi để là chính mình.
Tôi nhớ đến cảnh Adam quyết định nghỉ học và tìm việc ở một trang trại, nơi cậu chăm sóc động vật. Đó không phải là một công việc “danh giá”, nhưng đó là nơi cậu tìm thấy giá trị và sự bình yên của bản thân. Tôi tự hỏi liệu tôi có đang làm điều tương tự với An? Tôi có đang vì muốn con “ngóc đầu lên được” mà dìm chết đam mê, sự tự trọng và niềm vui sống của con hay không?
Cái tôi gọi là “tình yêu” hóa ra lại là “chiếc lồng kỳ vọng” kìm hãm con tôi. Tôi đã dùng “lưỡi dao” mang tên tình yêu để cắt phăng đôi cánh ước mơ của nó. Những câu chữ “loại vô tích sự”, “cả đời không ngóc đầu lên được” của tôi không chỉ là lời mắng, nó là một lời tiên tri bi kịch mà chính tôi đã viết ra cho con.
Tôi sợ An thất bại, nhưng chính tôi lại đang hủy hoại cơ hội để An tìm thấy thành công theo định nghĩa của riêng nó.
Ngay lập tức, tôi quyết định phải sửa sai. Tôi đã làm một việc mà tôi chưa từng làm sau 18 năm làm cha: Tôi gõ cửa phòng An.
Tôi không mở lời bằng những lời khuyên hay phân tích. Tôi chỉ nói một câu đơn giản, câu nói mà tôi ước mình đã nói từ năm ngoái: “An, bố xin lỗi. Bố đã sai khi nói con vô tích sự. Bố đã sai khi ép con sống cuộc đời của bố. Con có thể kể cho bố nghe, con thích gì, muốn làm gì không?”.
An nhìn tôi, ánh mắt rụt rè. Rồi lần đầu tiên sau một năm, ánh mắt đó sáng lên như ngày còn bé. Thằng bé bắt đầu chia sẻ về niềm yêu thích sửa chữa, về ước mơ mở một xưởng nhỏ, nơi nó có thể “sửa những chiếc xe hỏng thành tốt”.
Tôi lắng nghe, không ngắt lời, không phán xét. Cuối cùng, tôi nói: “Bố không cần con trở thành ai cả, chỉ cần con là An. Bố ủng hộ con”.
Đêm đó, tôi ngủ ngon. Tôi biết rằng, con đường tôi đã chọn cho con có thể “danh giá”, nhưng con đường con tự chọn mới là con đường con hạnh phúc. Sau bao năm tôi mới nhận ra, can đảm của người cha không phải là chỉ dạy con cách đi, mà là sẵn lòng đi cạnh con, kể cả khi con chọn một con đường khác, và nói với con: “Bố ủng hộ con”.