Nhà tôi ở khu tập thể cũ, người dân sống gắn bó hàng chục năm, ai cũng quen ai. Trong dãy nhà ấy, nổi bật nhất là bà Hòa – 62 tuổi, giáo viên về hưu, tóc đã điểm bạc nhưng lúc nào cũng tươm tất, nói năng nhỏ nhẹ. Bà sống một mình sau khi chồng mất vì tai nạn cách đây 5 năm, con trai thì làm việc trong Nam, Tết mới về được một lần. Từ ngày ông mất, bà khép mình hẳn lại, ít ra ngoài, quanh quẩn với mấy chậu lan và con mèo mướp.
Thế rồi một buổi sáng cuối tuần, cả khu gần như “dậy sóng”. Bà Hòa bước ra khỏi cổng với chiếc váy đỏ rực rỡ, môi tô son nhẹ, tay xách túi nhỏ. Người ta nhìn mà tròn mắt: “Bà Hòa đấy à? Trông khác quá!”. Chiều hôm ấy, trên Facebook của bà xuất hiện tấm ảnh chụp trước gương kèm dòng caption: “Tôi vẫn còn sống cơ mà”.
Bài đăng ấy lan nhanh hơn cả tin khu phố mất điện. Có người khen bà trẻ, người lại xì xào “về hưu rồi còn bày đặt váy đỏ với son phấn”, thậm chí có người mỉa mai “đến tuổi này rồi còn sống ảo”. Tôi thì chỉ cười vì hiểu rằng đằng sau chiếc váy đỏ ấy, chắc hẳn có một câu chuyện dài.
Hôm sau, gặp bà dưới sân, tôi hỏi đùa: “Hôm nay bà đẹp quá, mừng lĩnh lương hưu à?”.
Bà cười hiền, giọng nhẹ như gió: “Ừ, lĩnh tháng đầu tiên. Tôi tự thưởng cho mình chiếc váy 400 nghìn, chẳng đáng là bao nhưng là món quà tôi chờ 30 năm cô ạ”.
Bà kể, hồi còn trẻ, chồng bà nghiêm khắc lắm, lúc nào cũng bảo: “Đàn bà ăn diện chỉ tổ rước chuyện”. Suốt mấy chục năm, bà quanh quẩn với áo nâu, quần đen, tiết kiệm từng đồng nuôi con, lo cho nhà chồng. Ngày chồng mất, bà cứ nghĩ cuộc đời mình cũng tắt theo. Rồi một hôm, đi chợ thấy người ta treo chiếc váy đỏ, bà dừng lại rất lâu, chợt nghĩ: “Mình chưa bao giờ sống cho mình”.

Ảnh minh họa
Thế là khi nhận lương hưu, tháng đầu tiên sau cả đời cống hiến bà quyết định mua nó. Không phải để khoe khoang, mà để nhắc bản thân rằng tuổi già không có nghĩa là hết thời thanh xuân .
“Tôi vẫn còn sống cơ mà”, dòng trạng thái nghe qua tưởng bốc đồng, kì quặc hóa ra lại là một lời thức tỉnh cho nhiều người. Ở tuổi nào, con người cũng có quyền yêu đời, được làm đẹp, được tận hưởng. Bà Hòa không chống lại tuổi tác, bà chỉ từ chối việc phải sống khép kín, tẻ nhạt chỉ vì mình đã già.
Nhìn bóng bà thong thả bước qua cổng, váy đỏ phất phơ trong nắng chiều, tôi chợt thấy câu nói của bà thấm thía lạ thường. Cuộc đời ngắn ngủi, hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là dám sống cho mình một lần, dù chỉ với chiếc váy đỏ và nụ cười rạng rỡ tuổi già.



