Hôm đó, tôi lủi thủi đến trường, đi họp phụ huynh cho con trai lớp 3. Lâu lắm rồi tôi mới tham dự một buổi họp chính thức như thế, vì công việc bận rộn, lại thêm tính tôi ít nói, chẳng thích ồn ào. Ngồi vào bàn, tôi chỉ muốn lắng nghe, ghi lại vài ý quan trọng về việc học của con, chẳng nghĩ gì nhiều.
Cô giáo bước vào, giới thiệu sơ qua tình hình lớp, rồi bắt đầu nhắc đến chuyện cá nhân của từng học sinh. Khi đến phần con trai tôi, giọng cô bỗng trở nên trìu mến: “Con Nam ngoan lắm, nhưng có một điều khiến cô bất ngờ. Mẹ con luôn quan tâm, hỗ trợ con từng li từng tí, từ việc học trên lớp đến làm bài tập về nhà. Mỗi khi lớp tổ chức hoạt động, mẹ con đều tham gia, hướng dẫn và còn tự làm mô hình minh họa cùng con. Mẹ Nam đã giúp tập thể lớp mình đạt được nhiều giải trong các cuộc thi trường tổ chức đó ạ”.
Phòng họp im phăng phắc. Tôi nhìn quanh, thấy ánh mắt các phụ huynh đang dồn về phía mình, vừa ngạc nhiên vừa lộ vẻ khâm phục. Có người thì thì thầm, có người lén nhếch môi cười, kiểu như: “À, hóa ra mẹ Nam giỏi vậy sao”.
Tôi đỏ mặt, không biết nên cười hay cúi gằm xuống bàn. Sự thật là tôi vốn hay giấu mình, không khoe chuyện chăm con, giúp đỡ con học hành, vì nghĩ đó là trách nhiệm bình thường của một người mẹ. Nhưng lời cô giáo kể khiến mọi nỗ lực âm thầm ấy bỗng chốc trở thành một câu chuyện nổi bật giữa cả phòng.
Sau buổi họp, một vài phụ huynh bước đến bắt tay, hỏi han kinh nghiệm: “Chị thường hướng dẫn con làm bài tập kiểu gì mà con tiến bộ nhanh vậy?”. Tôi chỉ cười, lúng túng: “À, cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ cố gắng cùng con thôi”.

Ảnh minh họa
Về nhà, tôi ngồi suy nghĩ. Thật kỳ lạ, đôi khi những việc mình làm một cách tự nhiên, âm thầm lại khiến người khác nhìn mình khác hẳn. Nó vừa khiến tôi thấy hạnh phúc, vừa hơi ngượng. Tôi nhận ra rằng đôi khi, nỗ lực không chỉ là trách nhiệm cá nhân mà còn là cách để người khác cảm nhận tình yêu thương và sự quan tâm.
Quan trọng hơn cả, tôi là mẹ đơn thân, tôi luôn áp lực mình phải làm tròn cả trách nhiệm làm cha và làm mẹ, cố gắng gấp đôi những phụ huynh khác. Không ngờ sự cố gắng của tôi đều được nhìn thấy, tạo ra 1 niềm vui nho nhỏ làm tôi có động lực hơn, cảm thấy mình không còn đơn thân nữa.
Kể từ hôm đó, tôi chú ý nhiều hơn đến cách đồng hành cùng con, nhưng cũng học được một bài học: không cần khoe, cũng không cần giải thích, chỉ cần làm hết mình. Cuộc sống đôi khi đánh giá chúng ta bằng ánh mắt người khác, nhưng chính tình yêu và sự chăm chỉ âm thầm mới tạo ra sự khác biệt bền lâu.



