Mình đã đọc nhiều bài tâm sự trên các diễn đàn nhưng chưa bao giờ nghĩ có ngày chính mình lại rơi vào cái cảnh “tự thú tội” như thế này.
Chuyện là… sau khi ly hôn hơn một năm, mình mới phát hiện ra một điều: không ai trên đời này tốt với mình bằng vợ cũ.
Mình và cô ấy từng có quãng thời gian rất hạnh phúc. Nhưng rồi mình ngu dại, lén lút “ăn vụng” sau lưng vợ và bị cô ấy phát hiện. Ly hôn diễn ra nhanh đến mức mình không kịp níu kéo. Lúc đó, mình còn ảo tưởng rằng ngoài kia còn nhiều lựa chọn khác tốt hơn.
Đúng là đời không dạy, chỉ khi mất rồi mới thấm.

Tranh minh họa
Hẹn hò bao nhiêu người, nhưng chỉ để… so sánh với vợ cũ
Sau khi chia tay, mình có quen vài người. Nhưng mối nào cũng ngắn ngủi, vì chính mình là đứa không dứt khoát. Mỗi lần quen ai mới, mình đều vô thức đem họ đi so với vợ cũ. Và lần nào cũng vậy, mình lại nhận ra không ai tinh tế, kiên nhẫn, hiểu chuyện… như cô ấy cả.
Đã vậy mình còn giữ thói quen dở tệ: lén theo dõi cuộc sống của vợ cũ qua mạng xã hội. Chỉ để rồi mỗi lần xem là mỗi lần tự thấy nhục với bản thân.
Cô ấy càng ngày càng xinh đẹp. Mình xem Instagram thấy cô ấy thăng tiến rất nhanh, giờ giữ vị trí lớn trong công ty, còn dạy thêm piano nữa…
Mỗi lần nhìn thấy thành công của cô ấy, mình lại thấy mình… nhỏ bé hơn. Không phải vì ghen tị, mà vì thấy rõ mình đã đánh mất một người quá tốt. Một người mà nếu biết trân trọng từ đầu, giờ cuộc sống hai đứa đã khác.

Tranh minh họa
Nếu cô ấy không đẹp hơn, không thành công như bây giờ… liệu mình có rung động lại không?
Và chính câu hỏi đó khiến mình thấy mình đúng là kẻ tệ.
Muộn rồi… có còn đường quay lại không?
Mình vẫn còn tình cảm. Nhưng mình biết 90% là không còn cơ hội. Mình đã tự tay hủy mọi quyền được quay lại vào cái ngày mình phản bội cô ấy.
Mình có gặp gỡ bạn bè xin lời khuyên. Họ đều nói: “Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ không bao giờ quay lại. Phản bội một lần là đủ”, “Bạn đang gánh hậu quả xứng đáng thôi”, “Nếu cô ấy không thành công và rực rỡ như bây giờ, bạn có hối hận không?”.
Nghe đau thật sự, nhưng đúng.
Có những thứ mất rồi là mất mãi…
Người ta nói trên đời có hai thứ quý giá nhất: Một là thứ bạn không thể có được. Hai là thứ bạn đã đánh mất mãi mãi.
Mình mất vợ vì chính tay mình đẩy cô ấy đi. Và mất luôn cơ hội được sửa sai.
Nếu bạn là phụ nữ đang đau khổ vì chia tay, hãy tin mình: Đôi khi đó lại là bước ngoặt khiến bạn trưởng thành, mạnh mẽ và rực rỡ hơn.
Còn nếu bạn là đàn ông đang cảm thấy “phiêu lưu” một chút chẳng sao… hãy nhìn câu chuyện của mình và tỉnh lại sớm.
Vì có những sai lầm… không bao giờ có nút “quay lại”.



