HomeTâm SựSống chung với bố chồng khiến tôi kiệt sức, nhưng đòi ra...

Sống chung với bố chồng khiến tôi kiệt sức, nhưng đòi ra ở riêng thì lại rơi vào cảnh khó xử không ngờ

- Advertisement -spot_img


Tôi lấy chồng được gần 5 năm. Chồng tôi là con trai duy nhất, dưới còn 2 em gái đã lập gia đình, mỗi người một nơi. Từ ngày cưới, tôi dọn về ở chung với bố chồng trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ, mái tôn nóng hầm hập mùa hè và gió lùa lạnh buốt mùa đông. Thời điểm đó tôi nghĩ đơn giản: “Mình về làm dâu, cố gắng chút cũng quen, 2 vợ chồng làm lụng rồi sẽ xây được nhà mới” nhưng nhà đã xây được 2 tầng khang trang đẹp đẽ rồi mà tôi chẳng vui sướng gì.

Bố chồng tôi là kiểu đàn ông cộc cằn, giọng nói lúc nào cũng oang oang như quát. Thấy tôi lau nhà, ông bảo: “Lau kiểu cho có, chẳng sạch đâu”. Tôi nấu bữa cơm 3 món: 1 canh 2 mặn, ông lại nhíu mày: “Túng thiếu thì nói, làm gì tiết kiệm từng miếng ăn như vậy”. Có hôm tôi đi làm về muộn, chưa kịp ăn gì, ông đứng giữa sân hỏi chồng tôi: “Vợ mày đi làm hay đi chơi mà về giờ này?”. Mấy câu ấy nghe nhiều, cứ như mình không bao giờ làm vừa lòng ông được.

Chồng tôi hiền chỉ biết năn nỉ tôi đừng chấp nhặt, bố lớn tuổi rồi. Tôi cũng đành chịu nhưng càng ngày càng như bị bào mòn. Sang năm thứ 3 thì tôi sinh con, tình hình còn khắc nghiệt hơn. Con khóc đêm, tôi ôm con chưa kịp dỗ thì bố chồng mở cửa quát: “Mẹ gì vụng thối vụng nát, con khóc không biết dỗ dành, khuya khoắt rồi không để ai được yên hả?”. Tôi chỉ biết lí nhí xin lỗi, dù con khóc đâu phải lỗi của tôi.

Xem thêm  Câu chuyện lúc 10h đêm của một bà mẹ khiến hàng nghìn người xé lòng: "Mình bất lực, thất bại, đau khổ đến tột cùng"
Sống chung với bố chồng khiến tôi kiệt sức, nhưng đòi ra ở riêng thì lại rơi vào cảnh khó xử không ngờ- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Có những lúc tôi mệt quá, ngồi ôm con giữa nhà mà nước mắt cứ tự chảy xuống. Chồng nhìn thấy, cũng thương, cũng buồn, nhưng anh không dám mở miệng nói chuyện ở riêng vì nghĩ đến cảnh cha già, sống một mình e cũng tội. 2 em gái thì ở xa, mỗi lần về thăm chỉ được 1-2 ngày rồi lại tất bật trở về với gia đình riêng.

Hôm trước, sau bữa cơm bị bố chồng thẳng tay quăng bát, tôi vào phòng đóng cửa và nói với chồng rằng tôi muốn ra ở riêng. Tôi không còn sức để chịu thêm những lời cằn nhằn vô lý nữa. Tôi nói rất bình tĩnh, không khóc, chồng tôi im lặng rất lâu. Cuối cùng anh chỉ nói: “Nếu mình đi, bố sống với ai? Em định để ông sống một mình à?”.

Câu ấy khiến tôi nghẹn lại. Đúng, nếu tôi là con gái, tôi có thể lựa chọn dễ hơn nhưng tôi là vợ của người con trai duy nhất. Nếu tôi nhất quyết dọn ra ngoài, người ta sẽ nói tôi là con dâu bất hiếu. Mà nếu tôi ở lại, tôi thấy mình kiệt sức rồi sẽ phát điên mất thôi. Trong hoàn cảnh này, tôi nên làm thế nào cho phải?



Theo Afamily

Xem thêm  Vài tháng không ăn cơm chung, vợ chồng giật mình sau câu nói của cô giúp việc
- Advertisement -spot_img
Stay Connected
16,985FansLike
2,458FollowersFollow
61,453SubscribersSubscribe
Tin mới
- Advertisement -spot_img
Bài viết liên quan
- Advertisement -spot_img