HomeTâm SựLương hưu 5 triệu mà tôi sống không vui vẻ nổi: Đơn...

Lương hưu 5 triệu mà tôi sống không vui vẻ nổi: Đơn độc, con cái bỏ mặc

- Advertisement -spot_img


Lương hưu của tôi được 5 triệu, trả tiền phòng trọ 1 triệu, còn lại xoay xở từng ngày. Căn phòng trọ bé xíu nằm cuối con hẻm, mùa nắng thì hầm hập nóng, mùa mưa thì dột, tôi sống ở đó gần chục năm rồi. Không phải tôi không muốn có một căn nhà đàng hoàng, chỉ là cả đời làm công nhân, đến khi nghỉ hưu thì chẳng còn đủ sức để tích cóp gì.

Tôi có hai người con: thằng cả làm công trình ở xa, thu nhập bấp bênh; đứa út thì bán hàng online, bận rộn suốt ngày. Cả hai đều bận, đều vất vả, tôi hiểu. Nhưng mỗi lần tôi nhắc đến chuyện muốn sống cùng vì sức khỏe yếu hơn, chúng đều ậm ừ rồi đưa ra một đống lý do.

Thằng cả nói công việc nay đây mai đó, thuê trọ chung với mấy anh em trong tổ đội, phòng chật gần như không có chỗ mà đặt thêm cái giường cho tôi. Nó bảo: “Bố ở tạm đi, khi nào con ổn con đón bố”. Tôi nghe câu đó nhiều đến mức thuộc lòng, nhưng chờ mãi mà chẳng thấy cái “khi nào” ấy xuất hiện.

Con gái út thì bảo nhà nó bé, hai đứa nhỏ chạy nhảy suốt ngày, thêm tôi vào sợ tôi mệt. Nó còn nói thẳng: “Bố ở với con thì cũng được nhưng bố ốm liên tục con không lo nổi”. Tôi biết nó nói thật, nó không muốn gánh thêm trách nhiệm vì 2 đứa con nhỏ là quá vất vả rồi. Chưa kể thu nhập của nó cũng không cao, chồng thì là nhân viên hành chính, lương chỉ đủ tiêu. Tôi hiểu hết nhưng nghe vậy tôi vẫn thấy mình thừa ra.

Xem thêm  Xem phim “Sex Education”, tôi xấu hổ nhớ lại câu hét trong lúc tức giận của con trai và nhận ra một bài học đắt giá để dạy con

Lương hưu 5 triệu mà tôi sống không vui vẻ nổi: Đơn độc, con cái bỏ mặc- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Mỗi tối ăn xong bát cơm nguội trong phòng trọ, tôi thường ngồi ngoài cửa nhìn dòng người đi lại. Tôi thấy nhiều người già được con cháu dắt đi tập thể dục, nhiều người được chở đi chợ, nhiều người có tiếng cười trong bữa ăn. Còn tôi chỉ có chiếc quạt cũ quay kẽo kẹt và vài gói mì để dành.

Lúc khỏe thì sống một mình cũng chẳng sao nhưng dạo này tôi hay chóng mặt, nhiều khi đang bước ra cửa mà choáng, phải ngồi thụp xuống. Một lần đi khám, bác sĩ bảo tôi nên có người theo dõi vì tuổi tôi dễ bị tụt huyết áp.

Tôi nhiều lần gọi cho các con, nói rằng tôi sợ ở một mình lắm. Nhưng nói xong chỉ nghe sự im lặng đầu dây rồi chúng lại bảo đợi thêm thời gian. Ai cũng có đời sống riêng, con tôi nghèo, chúng đủ vất vả rồi, tôi không muốn trở thành gánh nặng.

Nhưng cứ mỗi lần tôi định thu xếp đồ đạc để chuyển sang nhà đứa út hay thằng cả, tôi lại nhớ đến ánh mắt lúng túng của chúng. Tôi thương chúng hơn là giận nhưng tôi cũng sợ cái cảnh lủi thủi này kéo dài thêm. Tôi nên tiếp tục cuộc sống đơn độc một mình này rồi phó mặc cho số phận hay cứ cố về nhà con gái út ở?

Xem thêm  Vợ tương lai thu nhập 200 triệu/tháng, yêu cầu tôi không đăng ký kết hôn chỉ làm đám cưới thật linh đình vì sợ phải chia tài sản với chồng



Theo Afamily

- Advertisement -spot_img
Stay Connected
16,985FansLike
2,458FollowersFollow
61,453SubscribersSubscribe
Tin mới
- Advertisement -spot_img
Bài viết liên quan
- Advertisement -spot_img