HomeTâm SựNhà của tôi nhưng mẹ chồng cầm chìa khóa, thích là đến...

Nhà của tôi nhưng mẹ chồng cầm chìa khóa, thích là đến không bao giờ báo trước

- Advertisement -spot_img


Sau khi kết hôn, điều khiến tôi mệt mỏi nhất không phải chuyện kinh tế, con cái hay áp lực công việc mà chính là cảm giác mất quyền riêng tư, quyền làm chủ ngay trong ngôi nhà của mình. Nhà đứng tên hai vợ chồng tôi, chúng tôi mua bằng tiền tích cóp nhiều năm trời. Bố mẹ chồng ở riêng, và tôi đã sai lầm khi nể nang, để bà cầm một chiếc chìa khóa dự phòng.

Ban đầu, khi mẹ chồng đề nghị cầm chìa khóa với lý do “để có chuyện gì khẩn cấp còn giúp được tụi con”, tôi gật đầu ngay. Tôi lúc đó còn ngây thơ, nghĩ mẹ quan tâm vợ chồng tôi, nghĩ để người thân cầm chìa khóa nhà là chuyện rất bình thường, có thể dễ dàng thăm nom, hỗ trợ xử lý sự cố; em gái tôi cũng cầm một chiếc.

Nhưng hỗ trợ đâu chẳng thấy, tôi ngày càng ức chế vì mẹ chồng không hề tôn trọng quyền chủ nhà của tôi, cứ xuất hiện bất cứ khi nào bà “thích”, không một tin nhắn báo trước, không một cuộc gọi hỏi xem chúng tôi có tiện hay không. Có lần cuối tuần, hai vợ chồng đang ngủ nướng thì tỉnh giấc vì tiếng ồn, hóa ra bà đến từ lúc nào và đang khua đồ đạc trong nhà. Tôi chưa kịp bước xuống giường thì đã nghe tiếng bà oang oang hạch hỏi: “ Sao tủ lạnh có vài quả trứng thế này? Con không nấu nướng gì à, để chồng ăn ngoài làm sao đủ chất, dậy đi chợ đi “.

Có hôm tôi đi làm về mệt rũ, chưa kịp thở thì giật bắn mình vì mẹ chồng lù lù từ phòng ngủ của tôi bước ra, mặt mày đầy vẻ chê trách, vừa thấy tôi liền dạy dỗ: “ Gái có chồng mà sống bừa bộn vậy đó hả con? Quần áo, mỹ phẩm để bừa bãi. Làm vợ mà không biết vun vén nhà cửa, sau này làm sao giữ được chồng?”.

Không chỉ tự ý vào nhà không thèm báo trước, mẹ chồng còn tự ý cất dọn đồ đạc trong nhà tôi theo ý mình, phê bình những quyết định mua sắm của tôi và mấy lần thẳng tay mang đồ nhà tôi đi cho họ hàng của bà mà chẳng hỏi ý kiến, tôi có phàn nàn thì bà bảo “mẹ thấy bọn con có dùng đến đâu, phí đi”.

Có lần mẹ chồng dỗi, “dọa” trả lại chìa khóa, nhưng chẳng bao giờ làm thế.

Có lần vợ chồng tôi đang thân mật thì chẳng biết mẹ chồng đã có mặt trong nhà từ lúc nào, xoay tay nắm cửa phòng ngủ xông vào. Thấy các con giật bắn mình, bà chẳng những không biết lỗi mà còn nhăn mặt trách: “Giữa ban ngày ban mặt mà…”. Tôi tức phát điên, cảm giác còn tệ hơn cả bị bắt quả tang làm điều gì sai trái. Chúng tôi – hai người lớn, lại không có nổi một chút quyền riêng tư trong chính căn nhà của mình.

Xem thêm  8 năm qua, tôi hết lòng chăm lo cho bố mẹ chồng, ông bà vừa qua đời, chồng tôi đã thông báo một việc chấn động

Không phải tôi chưa từng góp ý, nhưng mẹ chồng không hề nghĩ đó là vấn đề.

Tôi hiểu người già thường lo lắng, muốn quan tâm con cái theo cách của họ; nhưng quan tâm không đồng nghĩa với việc muốn gì làm nấy. Tôi đã thử nhẹ nhàng nói với chồng. Anh thừa nhận hành động của mẹ gây bất tiện, nhưng: “Mẹ quen rồi, khó nói lắm, với lại bà cũng chỉ là lo cho mình thôi. Vợ chịu khó một chút cho gia đình êm ấm”.

Tôi góp ý trực tiếp với mẹ chồng về việc cần tôn trọng không gian riêng của vợ chồng trẻ. Bà liền làm mình làm mẩy ầm ĩ cứ như tôi bắt nạt, ngược đãi mẹ chồng, gọi điện cho con trai, con gái, anh chị em để khóc lóc kể tội tôi. Rồi bà tuyên bố không thèm đến nữa, tuyên bố trả lại chìa khóa nhà cho tôi, ” chẳng việc gì phải nhọc thân lo lắng chăm sóc mà chúng nó không biết ơn lại còn trách móc”.

Nghe vậy, tôi im lặng chịu trận, nghĩ bị mắng nhưng sau đó bà không tự ý đột nhập nhà mình nữa thì tốt quá. Nhưng bà nói vậy chứ đâu có làm, vẫn tiếp tục đến nhà tôi bất cứ lúc nào bà muốn, làm bất cứ thứ gì bà thích trong căn nhà của tôi, cứ như bà là chủ còn tôi chỉ ở nhờ vậy.

Dù ở riêng trong ngôi nhà mình bỏ tiền mua và đứng tên sở hữu, tôi không hề có sự bình yên đúng nghĩa, luôn phải đề phòng cảnh mẹ chồng đột ngột xuất hiện như một thanh tra viên, đến để kiểm soát, đánh giá, soi lỗi. Tôi từng nói chuyện với bạn thân, cô ấy bảo: “Hôn nhân không chỉ là chuyện giữa hai người. Mẹ chồng mà không biết giới hạn thì chẳng ai sống nổi”. Tôi nghe mà thấy thấm.

Xem thêm  Hàng xóm hốt hoảng gọi báo tin mẹ tôi bị bắt cóc, vừa đỗ xe ở cổng thì tôi rơi nước mắt với cảnh tượng trước sân nhà

Những điều nhỏ nhặt tích tụ lâu ngày trở thành mâu thuẫn. Tôi cáu gắt ơn, nhiều lúc giận dỗi vô cớ với chồng. Chồng kẹt ở giữa, không dám nói mạnh với mẹ, cũng chẳng biết cách dỗ tôi. Có lần tôi nghĩ đến chuyện ra thuê nhà khác để ở riêng, dù nghe có vẻ vô lý: Nhà tôi đã mua, sao phải đi thuê, tôi cũng đang ở riêng rồi mà?

Liệu tôi có đòi hỏi quá đáng hay không khi muốn có ranh giới rõ ràng với mẹ chồng, muốn bà tôn trọng ranh giới đó, tôn trọng quyền riêng tư cũng như quyền làm chủ của con dâu với ngôi nhà. Một tin nhắn trước khi đến; một cuộc gọi hỏi “Con có ở nhà không, mẹ đến nhé?”… đâu có khó thực hiện? Đó là sự tôn trọng tối thiểu với không gian của vợ chồng trẻ.

Tôi không muốn mẹ chồng cảm thấy bị tổn thương, nhưng người làm con dâu cũng có nhu cầu được sống cuộc đời mình mà. Tôi có quyền được bừa bộn một chút trong nhà mình, quyền ngủ nướng hay không nấu ăn khi mệt, quyền thân mật với chồng trong phòng riêng, quyền được cảm thấy đây là nhà của mình. Liệu mẹ chồng một ngày nào đó có hiểu nổi điều này? Liệu chồng tôi một ngày nào đó có cứng rắn bảo vệ ranh giới cần thiết trước bà?

Tôi thấy bức bối và không chỉ ghét mẹ chồng, tôi ngày càng ghét cả chồng nữa. Ý nghĩ thuê một căn hộ nhỏ để ở riêng, tách luôn cả chồng, ngày càng xuất hiện nhiều trong đầu. Tôi nên làm gì đây?

Xem thêm  Mẹ tôi cay nghiệt đến mức 4 nàng dâu không ai chịu nổi: Hết bê tráp hoa quả héo đi hỏi cưới rồi lại đạp vào lưng con dâu đang mang bầu



Theo Afamily

- Advertisement -spot_img
Stay Connected
16,985FansLike
2,458FollowersFollow
61,453SubscribersSubscribe
Tin mới
- Advertisement -spot_img
Bài viết liên quan
- Advertisement -spot_img