Tôi luôn nghĩ chị dâu là người hiền nhưng… nhạt. Cùng lắm là một người phụ nữ bình thường, sống an phận, chẳng có gì nổi bật. Mọi việc trong nhà chồng, từ cơm nước đến giỗ chạp, chị đều làm chu toàn, nhưng vì quá lặng lẽ nên tôi mặc nhiên xem đó là điều đương nhiên.
Mẹ tôi cũng từng nói: “Nó hiền quá, sợ sau này thiệt”. Tôi cười, nghĩ thầm: ” Hiền kiểu đó thì ai nể?”. Nhưng hóa ra, sự hiền lành của chị lại khiến nhiều người trong nhà… lợi dụng.
Bố mẹ cần gì gọi chị đầu tiên. Anh trai tôi nóng tính, về nhà thấy chuyện gì không vừa ý là cằn nhằn. Tôi thì vô tình góp thêm vài câu so sánh: “Giá mà chị nhanh nhẹn, khéo ăn khéo nói hơn thì tốt”. Không ai nhận ra ánh mắt chị ngày một trống rỗng.
Mọi thứ vỡ ra vào đúng ngày chị dâu lặng lẽ để lại lá thư để trên bàn: “Em đi vài ngày. Mong mọi người cho em thời gian thở”.
Không ai ngờ chị đã tích cóp đủ lâu cho một lần rời khỏi nhà. Mẹ tôi hoảng hốt gọi điện cho họ hàng. Anh trai tôi bỏ việc giữa chừng đạp xe khắp nơi tìm. Tôi – người từng nghĩ chị chẳng có gì đặc biệt lại thấy mình chính là người đã góp phần làm chị mệt mỏi.

Ba ngày không ai liên lạc được với chị. Cả nhà rơi vào cảnh nhốn nháo, còn nhà cửa thì trống trải theo đúng nghĩa. Không ai biết chị vẫn âm thầm gánh bao nhiêu việc đến mức chỉ cần biến mất, mọi thứ lập tức chao đảo.
Đến ngày thứ tư, chị gọi cho tôi trước tiên. Giọng mệt nhưng vẫn rất nhẹ: “Em đừng lo, chị ổn. Chị chỉ muốn sống mà không bị thúc ép, không bị coi thường”.
Tôi ngồi lặng hàng giờ sau cuộc gọi đó. Hóa ra, người mà tôi từng xem là “nhạt” lại chính là người giữ mọi thứ trong gia đình vận hành êm ấm nhất. Hóa ra, điều khiến một người phụ nữ kiệt sức không phải gánh nặng công việc… mà là những lời vô tâm từ chính người thân.
Tối hôm đó, anh trai ngồi ở bậc cửa, khuôn mặt thất thần. Tôi chưa từng thấy anh như vậy. Anh thú nhận: “Anh nghĩ… nếu mất cô ấy thật, chắc cả đời anh không tìm được ai đối xử tốt với nhà mình như thế nữa”.
Một người đàn ông mạnh mẽ đến mấy cũng có lúc nhận ra mình đã quá vô tâm.
Chị dâu quay về sau một tuần. Căn nhà nhỏ sáng lên như vừa được trả lại hơi ấm. Không ai còn dám xem sự tận tụy của chị là điều hiển nhiên nữa. Còn anh trai tôi, từ hôm đó, đi làm về là tự giác rửa bát, giặt đồ, thi thoảng đặt tay lên vai vợ hỏi một câu đơn giản mà trước nay chưa từng nói: “Em có mệt không?”.
Tôi thì học được bài học đắt giá: Đừng bao giờ xem thường người phụ nữ hiền lành. Họ im lặng không phải vì họ không biết đau, mà vì họ cố chịu đựng để giữ cho gia đình còn nguyên vẹn. Nhưng khi họ rời đi, mới biết khoảng trống ấy lớn đến mức nào.
Và anh trai tôi – người từng nghĩ “vợ hiền thì ở đâu chẳng có” bây giờ chỉ lặp lại một câu: “Anh không dám mất cô ấy. Trên đời này khó tìm được người vợ nào tốt như thế”.



