Tôi và anh ấy ly hôn đã gần ba năm. Những năm tháng đầu, tôi bị gia đình chồng coi thường, cho rằng tôi là người ăn bám, không có năng lực gì. Anh phản bội, còn tôi chịu đựng, rời đi và chấp nhận để con do anh nuôi, với hy vọng xây dựng lại từ đầu.
Những năm tháng một mình không hề dễ dàng. Tôi vừa làm việc, vừa nuôi con, vừa cố gắng từng ngày để chứng minh bản thân. Ban đầu, cảm giác bế tắc và cô đơn khiến tôi nhiều lần muốn bỏ cuộc. Nhưng dần dần, tôi đứng vững. Tôi có công việc ổn định, cuộc sống được sắp xếp gọn gàng, con cái ngoan ngoãn, mọi thứ tựa như tôi đang từng bước giành lại quyền kiểm soát cuộc đời mình.
Cho đến hôm nhận được thông tin chồng cũ sắp tái hôn, tôi chẳng định tham dự. Nhưng khi nhìn kỹ thiệp cưới, tôi mới biết cô dâu là người yêu cũ thời đại học của anh. Tôi bất ngờ mừng rỡ, như vớ được vàng. Cô ta chắc chắn không chịu nuôi con của anh. Nghĩa là, nếu tôi chủ động, tôi hoàn toàn có thể đàm phán để giành lại quyền nuôi con, vì cô ta sẽ không phản đối hay can thiệp.

Ảnh minh họa
Tôi suy nghĩ rất kỹ. Đây là cơ hội mà tôi không thể bỏ qua. Tôi quyết định gặp riêng cô dâu tương lai để đạt được một thỏa thuận ngầm: tôi sẽ tiếp tục chăm sóc và nuôi dưỡng con, đảm bảo cho con môi trường ổn định, còn cô ta không cần can thiệp. Tôi biết phải làm thế nào để mọi việc diễn ra suôn sẻ, không để xảy ra ầm ĩ, bởi mọi chi tiết đều ảnh hưởng tới con.
Cuộc gặp diễn ra trong một quán cà phê nhỏ, nơi ánh sáng vừa đủ để không ai chú ý. Tôi nhìn họ, cảm nhận từng cử chỉ, từng ánh mắt. Anh ấy trầm ngâm, cô ta nhún vai và cười nhẹ. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy rõ vị trí của mình: tôi không còn là người bị coi thường, không còn là kẻ ăn bám, mà là người chủ động.
Tôi nhủ lòng phải tỉnh táo, không để cảm xúc cá nhân lấn át. Tôi trình bày ý định của mình, không một lời oán hận, không giận dữ, chỉ là những lý lẽ thẳng thắn, bảo vệ quyền lợi của con. Cô ta im lặng, đồng ý không nuôi con, còn anh ấy lặng nhìn tôi, có chút ngạc nhiên nhưng không phản đối. Tôi biết rằng mình đã thắng, không phải bằng mưu mô, mà bằng sự chuẩn bị, bằng sự vững vàng sau những năm tháng khó khăn.
Sau cuộc gặp, tôi ra về, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Nhìn thiệp cưới trong tay, tôi cảm nhận sự trọn vẹn của khoảnh khắc: tôi không còn bị coi thường, không còn phải chịu thiệt thòi, và quan trọng nhất, tôi đã giành lại quyền nuôi con một cách ổn thỏa.
Tôi hiểu rằng, cuộc sống sau ly hôn không phải lúc nào cũng dễ dàng. Những người từng phản bội, từng coi thường bạn, có thể đã đi khỏi cuộc đời bạn, nhưng những gì bạn xây dựng, những gì bạn bảo vệ, sẽ quyết định tương lai. Và tôi biết, từ đây, tôi đủ vững vàng để bảo vệ con, để làm chủ cuộc đời mình, bất kể chồng cũ hay bất kỳ ai xuất hiện bên cạnh.



