Tôi sinh năm 1997, đã lập gia đình hơn 5 năm. Chồng tôi cùng tuổi, hai vợ chồng có một cậu con trai nhỏ. Bố chồng tôi đã mất, tôi sống cùng mẹ chồng, một người phụ nữ giàu tình cảm, luôn thương tôi như con, nhưng lại bất lực trước những hành vi bạo lực và sự phản bội của con trai.
Ban đầu, mọi thứ tưởng chừng bình yên. Mẹ chồng luôn ủng hộ, quan tâm đến cuộc sống vợ chồng, nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng chỉ có mình tôi đứng giữa một trận chiến mà không có người đồng hành thực sự.
Khi hôn nhân trở thành địa ngục của bạo lực ‘kép’
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi phát hiện chồng có nhân tình bên ngoài. Những cuộc gọi lén lút, tin nhắn mờ ám và những lần anh về nhà với thái độ bực tức khiến tim tôi đau nhói. Tôi cố nhẫn nhịn, cố tìm cách giữ gia đình, nhưng càng im lặng, anh càng xem thường.
Nhân tình của chồng tôi là một phụ nữ hơn anh ấy một tuổi, cũng đã lập gia đình. Ban đầu, tôi chỉ nghi ngờ, nhưng dần dần, những bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi: tin nhắn, cuộc gọi, những lần anh đi về muộn và vẻ mặt bối rối mỗi khi gặp tôi.

Dù đã trải qua sinh nở, nhiều ngày sống trong hoảng sợ nhưng chị H.T vẫn giữ gương mặt xinh xắn, trẻ trung hơn tuổi thật. Nhiều người nhận xét, so với người thứ ba của chồng, chị T vẫn nổi bật về cả nhan sắc và tâm hồn. Ảnh minh họa
Điều đau đớn nhất là lần tôi trực tiếp phát hiện hai người qua lại, trao đổi những lời lẽ thân mật, không hề che giấu. Tôi đã đứng đó, tim như bị bóp nghẹt, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nước mắt cứ trào ra.
Cô ta thậm chí không tỏ ra sợ hãi hay xấu hổ. Ngược lại, cô ta dường như muốn thách thức tôi – chính thất – với thái độ ngang ngược, coi thường ranh giới đạo đức. Những lời nói và hành vi của cô ta không chỉ khiến tôi tổn thương, mà còn làm bùng lên cơn giận dữ trong chồng, dẫn đến những lần anh về nhà gây sự, thậm chí bạo lực với tôi.
Một va chạm nhỏ trong nhà bỗng trở thành lý do để anh nổi giận, đánh tôi trước mặt con và quát tháo để tôi phải im lặng. Mỗi lần như vậy, tôi đều rơi vào trạng thái hoảng sợ, tim đập mạnh, nhưng không thể phản kháng vì sợ ảnh hưởng đến con và sợ làm tình hình thêm trầm trọng.
Mỗi lần nghĩ đến cô ta, tôi vừa căm ghét vừa đau lòng. Cảm giác bất lực vì không thể ngăn cản cuộc tình ngoài luồng ấy, vừa phải chịu bạo lực trong chính ngôi nhà của mình, khiến tôi cảm thấy bị mắc kẹt giữa một vòng xoáy khổ đau: vừa bị phản bội, vừa phải bảo vệ con và duy trì sự bình yên tạm thời trong gia đình.
Tồi tệ hơn cả là việc anh không cho tôi đưa con đi học, đi dạo hay thăm ông bà ngoại. Mỗi lần tôi muốn ra ngoài cùng con, anh sẽ nổi giận, cấm đoán và dùng bạo lực tinh thần. Cảm giác bị trói chặt trong chính ngôi nhà của mình khiến tôi vừa tuyệt vọng, vừa bế tắc.
Sống chung với mẹ chồng yêu thương con dâu nhưng nỗi cô đơn vẫn hiện hữu
Mẹ chồng tôi, một người phụ nữ hiền lành, rất thương tôi. Khi mới biết anh có mối quan hệ ngoài luồng, bà lặng lẽ quan tâm đến tôi và cháu nội, an ủi, động viên và đỡ đần công việc trong nhà. Mỗi khi đi làm về, tôi cũng thấy lòng mình bớt trống trải phần nào bởi mâm cơm dư vị gia đình của người mẹ chồng tần tảo lúc nào cũng nóng hổi đợi con dâu về. Thế nhưng, mấy ai hiểu rằng, đằng sau hình ảnh người mẹ chồng tần tảo ấy lại là nỗi bất lực trước con trai của mình. Những lời khuyên bà đưa ra với anh chẳng còn tác dụng.
Tôi không thể đứng yên nhìn gia đình mình bị người thứ ba phát nát, tôi đã nhắn tin cảnh cáo cô ta không được phép qua lại với chồng tôi. Một buổi tối, chồng tôi đi uống rượu về từ chỗ người thứ ba. Khi vừa bước vào nhà, ánh mắt anh tràn đầy tức giận, xen lẫn men rượu và sự hung hãn. Tôi chỉ muốn tránh mặt, lẳng lặng chăm con, nhưng anh lao vào, giọng gào lên: “Sao mày dám…”, rồi tay chân anh bắt đầu đánh vào người tôi.

Cảnh tượng bạo lực trong gia đình khiến người trong cuộc và trẻ nhỏ chịu nhiều tổn thương. (Ảnh: TL)
Cú đánh đầu tiên khiến tôi choáng váng, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn. Tôi muốn né, muốn chạy, nhưng căn nhà nhỏ, con trai đang ngủ trên ghế salon, tôi không thể bỏ con lại một mình. Trong khoảnh khắc đó, mọi nỗi sợ hãi, bực tức và đau đớn dồn lại, tôi cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết.
Ngay lúc đó, mẹ chồng xuất hiện. Bà lao vào, dùng cơ thể và tay đỡ tôi khỏi những cú đánh. Giọng bà run run nhưng cứng rắn: “Dừng lại ngay! Mày không được làm thế, dừng lại đi!”. Mẹ chồng vừa can thiệp, vừa lau nước mắt cho tôi, vừa trấn an đứa cháu nhỏ đang khóc dậy.
Cảnh tượng ấy khiến tôi vừa cảm động vừa xót xa. Mẹ chồng thương tôi, nhưng bà cũng bất lực trước con trai mình. Bà không thể bảo ban anh, không thể thay đổi hành vi bạo lực đã ăn sâu. Tôi nhìn mẹ, nhìn con, và nhận ra rằng mình không thể tiếp tục sống trong sợ hãi và bạo lực này nữa.

Mẹ chồng lặng lẽ an ủi con dâu giữa những tổn thương, nhưng bất lực trước cơn giận của con trai. (Ảnh: TL)
Sau cơn giận dữ ấy, chồng im lặng, nhưng không xin lỗi. Tôi vẫn run rẩy, vừa thương bản thân vừa thương con. Khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng quyết định bảo vệ mình và con phải được đưa ra càng sớm càng tốt, nếu không, nỗi đau và bạo lực sẽ tiếp tục kéo dài.
Sống trong căn nhà ấy, tôi vừa cảm nhận được tình thương của mẹ chồng, vừa bị áp lực bởi nỗi sợ hãi và sự cô đơn. Tôi nhận ra rằng, ngay cả khi có người hiểu và thương, nỗi đau vẫn không được giải tỏa nếu hành vi bạo lực vẫn tiếp diễn.
Khi con cái trở thành nạn nhân gián tiếp của cuộc hôn nhân ‘mục nát’
Cứ nghĩ cậu con trai bé bỏng của tôi còn quá nhỏ để hiểu mọi chuyện, nhưng hóa ra trẻ nhạy cảm hơn chúng ta nghĩ. Mỗi lần bố mẹ cãi nhau hay tôi khóc, con tôi đều lo lắng, sợ hãi. Cứ mỗi lần như vậy, con chỉ lặng lẽ ôm tôi, lau nước mắt trên mặt mẹ rồi ngây ngô nhìn mẹ.
Bình thường, con rất hay chơi, hay nói cười, nhưng khi thấy tôi khóc, con chỉ ngoan ngoãn ngồi vào và ôm chặt lấy tôi. Tôi đau đớn nhìn con chịu cảnh bạo lực tinh thần gián tiếp, và tự hỏi liệu con có bị tổn thương lâu dài?
Đứa trẻ cần một môi trường an toàn để lớn lên. Chứng kiến bố mẹ cãi vã và bạo lực tinh thần, con tôi cũng chịu tác động. Tôi lo rằng nếu tình trạng này kéo dài, bé sẽ hình thành tâm lý bất an, sợ hãi và thiếu niềm tin vào các mối quan hệ.

Con trẻ vô tư nhưng nhạy cảm, dễ bị tổn thương khi chứng kiến bạo lực và cãi vã trong gia đình. Ảnh minh họa
Nỗi lo lắng này khiến tôi càng quyết tâm tìm cách bảo vệ chính mình và con. Tôi không muốn con chịu tổn thương vì sự ích kỷ và bạo lực của chồng. Tôi tự nhủ rằng, quyết định rời khỏi bạo lực không chỉ để bảo vệ bản thân mà còn vì con. Tôi muốn con lớn lên trong một môi trường an toàn, nơi bé được yêu thương và học cách tôn trọng các mối quan hệ, thay vì bắt chước bạo lực và sự bất lực của người lớn.
Mỗi đứa trẻ đều xứng đáng được lớn lên trong tình yêu trọn vẹn và sự che chở, và tôi không thể để nỗi đau của mình tiếp tục ảnh hưởng đến con thêm một ngày nào nữa. Vì vậy, dù lòng đầy hoang mang và sợ hãi, tôi phải tìm cách bảo vệ cả hai mẹ con, để con không trở thành nạn nhân gián tiếp của một cuộc hôn nhân “mục nát”.
Giữa sự giận dữ và lòng thương – phân vân không biết đi hay ở lại
Sau nhiều tháng chịu đựng, tôi đã chuẩn bị đầy đủ bằng chứng để đưa anh ra tòa về tội bạo hành gia đình: tin nhắn, hình ảnh vết thương, nhân chứng, mọi thứ đã sẵn sàng. Trong thâm tâm, tôi biết rằng đây là con đường duy nhất để bảo vệ bản thân và con trai, để không còn bị rơi vào nỗi sợ hãi và bạo lực nữa.
Nhưng rồi, một ngày, anh quỳ xuống trước mặt tôi, nước mắt và xin lỗi. Anh nói những lời hối hận, hứa sẽ thay đổi, sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương nữa. Lòng tôi chùng xuống. Giữa giận dữ vì những tháng ngày đau khổ và một phần thương xót cho con trai, tôi bỗng nhiên không biết phải làm gì.
Tôi đứng đó, trái tim như bị xé làm đôi: một bên muốn cứng rắn, bảo vệ bản thân và con, một bên vẫn còn chút tình cảm, chút hi vọng rằng mọi thứ có thể thay đổi. Tôi tự hỏi: liệu một lời xin lỗi, một lần quỳ gối có đủ để xóa đi tất cả tổn thương đã gây ra?
Câu hỏi ấy khiến tôi mất ngủ, tự vấn chính mình nhiều đêm. Tôi nhận ra rằng không phải ai cũng đủ can đảm để chọn con đường cứng rắn, nhưng cũng không phải ai cũng có thể bỏ qua nỗi đau và sự phản bội dễ dàng. Mỗi quyết định lúc này đều ảnh hưởng đến tương lai của tôi và con trai, và tôi phải suy nghĩ thật kỹ trước khi đưa ra bước đi tiếp theo.
Tôi băn khoăn không biết quyết định nào mới thực sự đúng. Liệu tha thứ có phải là can đảm, hay là nhẫn nhịn vô nghĩa? Liệu rời đi có phải là lựa chọn mạnh mẽ, hay là bỏ lỡ cơ hội để cứu vãn một gia đình vẫn còn có tình yêu?
Câu chuyện của H.T (tên nhân vật đã được hay đổi) – 29 tuổi chia sẻ với chuyên mục Tâm sự của Gia đình và Xã hội.
Hãy chia sẻ với chúng tôi những câu chuyện thầm kín, nỗi băn khoăn, những khó khăn, trở ngại và cả những điều tích cực trong cuộc sống với chuyên mục Tâm sự, qua email: [email protected].
Thông tin và danh tính của bạn sẽ được chúng tôi bảo mật và tôn trọng theo tiêu chuẩn đạo đức của cộng đồng.



