Có những lúc, tôi tự hỏi mình có đang sống trong một bộ phim tréo ngoe không: vợ chồng tôi làm lụng cật lực, chăm sóc mẹ già từng bữa ăn, từng li thuốc men, còn chị chồng tôi – con gái lớn trong nhà lại tung tăng khắp nơi, check-in biển xanh, núi cao, như thể gia đình chỉ là một trò chơi xa vời.
Ban đầu, tôi còn thông cảm: “Chắc chị bận việc, đi công tác hay cần thời gian riêng”. Nhưng dần dần, những chuyến du lịch kéo dài cả tuần, những tấm hình lung linh trên mạng xã hội cho thấy chị chọn hưởng thụ bản thân, còn trách nhiệm với mẹ già thì… giao hẳn cho chúng tôi. Chị bảo “con gái lấy chồng là con nhà người ta, con trai con dâu lo cho mẹ là lẽ đương nhiên”.
Mỗi buổi sáng, khi tôi dậy nấu cơm, chuẩn bị thuốc men cho mẹ, chị chồng đang thưởng thức bữa sáng bên bờ biển, chụp hình đăng Facebook. Mỗi tối, khi tôi cùng chồng giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, mẹ than mệt, chị ấy đang lướt sóng Instagram khoe cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ở một nơi khác. Sự công bằng trong cuộc sống gia đình dường như mất hút.

Ảnh minh họa
Tôi than thở thì chồng tôi nói làm vì cái tâm, đừng sân si tị nạnh. Tôi nghĩ bà đã già, cần sự quan tâm chân thành chứ không phải những lời hứa hẹn xa vời. Những điều đơn giản: một bữa cơm đủ chất, một lời hỏi han ân cần, một chút trò chuyện để mẹ cảm thấy mình vẫn quan trọng tất cả đều trở thành trách nhiệm của chúng tôi. Tôi và chồng nhìn nhau trong im lặng, chật vật từng ngày.
Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra: giận dữ hay oán hận cũng không giúp mẹ khỏe mạnh hơn. Tuổi già không cho phép bà chờ đợi, và cuộc đời dạy tôi rằng, trách nhiệm không phải lúc nào cũng chia đều. Có những người chọn bản thân, có những người chọn gia đình. Tôi chọn ở bên mẹ, dù mệt mỏi, dù thi thoảng lòng chùng xuống vì thấy chị chồng tung tăng hạnh phúc.
Tuổi già dạy cho con người bài học sâu sắc: giá trị không nằm ở những chuyến đi xa, mà nằm trong từng hành động nhỏ, trong từng ngày bình dị mà con cháu ở bên. Mỗi lần bà háo hức hỏi thăm con gái tôi lại động viên: “Có con rồi mẹ lo gì, để chị tập trung công việc”, thấy mắt bà rưng rưng, tim tôi bỗng ấm lên. Trong khoảnh khắc đó, mọi khó nhọc, mọi bực bội với chị chồng đều tan biến.
Gia đình là nơi chúng ta tìm thấy yêu thương, nhưng đôi khi cũng là nơi thử thách kiên nhẫn. Tôi chỉ mong rằng, chị chồng một ngày nào đó sẽ hiểu, tuổi già không chờ đợi, và niềm hạnh phúc thực sự không phải là check-in khắp nơi, mà là nhìn thấy mẹ bình an, cười vui.
Tôi ước mình có đủ dũng cảm để nói thẳng vào mặt người phụ nữ ấy, con người chỉ thích hào nhoáng, sống ảo mà không nhận thấy người mẹ gần 80 tuổi của mình còn bao nhiêu năm nữa. Tôi cũng tủi hổ cho chính mình, vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền trang trải, lấy chồng rồi thì lại lo cho gia đình riêng. Chắc chuyến đi tốn kém nhất của tôi là đi đẻ, sao cùng là phụ nữ với nhau mà tôi khổ vậy? Sự khó chịu này quả thật khiến tôi ấm ức vô cùng, không biết sao để giải tỏa ra được?



