Tôi luôn nghĩ mình là kiểu người sẵn sàng hết lòng vì bạn bè, nhất là với Mai – đứa bạn chơi với tôi từ thời cấp ba, đi đâu cũng kè kè bên nhau. Ngày tôi lấy chồng, nó cười nhiều hơn cả tôi. Chồng tôi thì giàu có, làm ăn thuận lợi, từ ngày cưới tôi, anh bảo tôi không phải nghĩ ngợi chuyện tiền bạc. Tôi thấy cuộc đời mình chẳng còn thiếu thứ gì, nên lúc Mai gặp khó khăn, tôi thật sự không do dự.
Hôm đó, nó gọi cho tôi, giọng nghẹn ngào lại vì nợ nần chồng chất. Công việc kinh doanh của chồng nó bế tắc, lại thêm chuyện gia đình hai bên không giúp được gì. Tôi nghe mà thương đến mềm lòng. Nó vốn là người hay tự ái, nhưng lần này sẵn sàng mở miệng nhờ vả, chắc phải tuyệt vọng lắm.
Tôi bàn với chồng, anh chỉ hỏi đúng một câu là tôi đã suy nghĩ kỹ chưa, rồi lập tức chuyển cho tôi 500 triệu để đưa bạn. Tôi còn cảm động vì chồng tôn trọng quyết định của mình, nghĩ bụng mình may mắn có cả bạn thân tốt lẫn chồng tốt.
Nhưng có những thứ, đến khi nó xảy ra rồi, tôi mới hiểu từ “tốt” đôi khi chỉ là cảm giác mình tự gán vào cho người khác.
Từ ngày Mai vay tiền, nó bắt đầu qua nhà tôi nhiều hơn. Ban đầu tôi thấy bình thường, vì nghĩ nó muốn cảm ơn hoặc đơn giản là có người để tâm sự cho đỡ bí bách. Nhưng càng lâu, tôi càng thấy có gì đó không ổn.
Nó thường đến vào lúc chồng tôi cũng ở nhà. Có hôm tôi đi làm về muộn, thấy nó ngồi trong phòng khách, tay cầm ly nước chồng tôi rót, nói cười tự nhiên đến mức tôi đứng khựng lại vài giây. Tôi gượng cười hỏi nó sao không gọi tôi trước, nó chỉ cười bảo tiện đường ghé qua.
Một lần khác, tôi đi lên lầu thì thấy nó đứng ở hành lang phòng ngủ của vợ chồng tôi, bảo rằng đang tìm toilet nhưng đi nhầm. Ánh mắt nó lúc đó khiến tôi gai cả sống lưng, kiểu ánh nhìn cố nén một điều gì đó không nên có.
Tôi bắt đầu để ý, những bộ váy nó mặc mỗi lần sang chơi đều chỉnh tề, trang điểm kỹ càng hơn hẳn trước đây. Nó nói chuyện với chồng tôi bằng giọng nhẹ như gió thoảng, ánh mắt lúc nào cũng lảng vảng về phía anh. Tôi đã từng là phụ nữ tin người đến ngây thơ, nhưng không mù đến mức không thấy những điều đó.

Ảnh minh họa
Chiều thứ 6 tuần trước, tôi đi làm về sớm. Cửa phòng khách khép hờ, tôi nghe tiếng Mai cười, tiếng chồng tôi trả lời nhạt nhẽo. Khi bước vào, tôi thấy nó đang ngồi hơi nghiêng người về phía anh, tóc xõa xuống một bên vai, tay chống cằm, nhìn anh chằm chằm như chỉ có hai người trong phòng.
Chồng tôi lập tức đứng thẳng lên khi thấy tôi, còn Mai thì giật mình, hơi lúng túng nhưng đắp ngay một nụ cười vô tư. Có lẽ nếu tôi không phải phụ nữ, tôi đã tin vào cái vẻ hồn nhiên đó. Nhưng tôi nhìn thấy rõ sự bối rối loáng qua trong mắt nó – một thứ không thể che được.
Hai hôm sau, tôi tình cờ đọc được tin nhắn nó gửi cho chồng tôi, giọng điệu đầy mùi ẩn ý. Không phải thứ tin nhắn bạn thân bình thường gửi cho chồng bạn. Tôi không nhớ mình đã run đến mức nào.
Tôi nhắn cho nó một tin rằng mau thu xếp trả tiền tôi. Từ hôm đó, Mai im lặng không một lời hỏi han, không một tin nhắn thanh minh, cứ như nó biết không còn đường quay lại.
Tôi không nói gì với chồng, vì tôi biết anh không đáp lại nó. Nhưng sự tổn thương thì vẫn còn nguyên, cứ lởn vởn trong đầu tôi mỗi khi nghĩ đến chuyện mình đã mở lòng giúp nó thế nào.



