Tôi phát hiện ra chuyện chồng có khoản tiết kiệm riêng một cách rất tình cờ.
Hôm đó, chồng tôi đi đá bóng về, mồ hôi nhễ nhại, quần áo dính bùn nên chạy thẳng vào tắm. Điện thoại anh để trên bàn, màn hình chưa khóa, hiện rõ tên app ngân hàng với thông báo “Gửi tiết kiệm thành công: 5.000.000 VNĐ”. Tôi thoáng ngạc nhiên, lương anh thì tôi biết rõ, các khoản lớn nhỏ trong nhà cũng tôi là người giữ. Sao anh lại có từng ấy tiền nhàn rỗi để gửi?
Tôi không phải người hay lục điện thoại chồng nhưng cảm giác khó hiểu cứ lởn vởn trong đầu. Tôi mở ứng dụng ra, lục lại lịch sử giao dịch. Và rồi từng con số hiện ra, đều đặn mỗi tháng có một khoản tiền tròn trĩnh từ tài khoản anh chuyển sang sổ tiết kiệm: 2 triệu, 3 triệu, có tháng 5 triệu.
Tôi khá bất ngờ, bởi số tiền này chính là tiền tôi đưa anh mỗi đầu tháng để ăn sáng, cà phê, xăng xe, linh tinh cá nhân. Hằng tháng, chồng có lương là sẽ chuyển khoản hết cho tôi, tôi sẽ tùy theo tình hình mà “cho lại” anh 2-3 triệu để chi tiêu cá nhân. Từ khi cưới nhau, tài chính trong nhà tôi chủ động. Anh cũng chẳng đòi hỏi gì. Quần áo thì ít mua, ăn uống đơn giản, cà phê sáng ở quán lề đường, xăng thì cũng chỉ đủ đi làm rồi về.
Tối hôm đó, sau bữa cơm, khi hai đứa nhỏ đã ngủ, tôi lấy hết can đảm, hỏi: “Anh này, sao tiền em đưa mỗi tháng, anh không tiêu mà mang gửi tiết kiệm hết?”.
Chồng tôi sững lại một chút, rồi cười không giấu giếm: “Thì anh tiêu ít mà. Ăn sáng 10 nghìn, cà phê 15 nghìn. Đi xe máy cũng chẳng tốn mấy. Tháng hết hơn triệu là cùng. Phần dư thì anh để dành, thỉnh thoảng có ai nhờ ship đồ hay làm thêm gì thì kiếm thêm chút ít”.
Tôi ngồi xuống cạnh anh, giọng khẽ khàng: “Để dành làm gì vậy?”.
Anh rút trong ngăn tủ ra một cuốn sổ tay, cũ kỹ, bìa đã mòn góc. Mở ra, từng trang hiện lên những dòng chữ ngay ngắn: “Tháng 3/2020: dư 1.500.000. Gửi tiết kiệm”, “Tháng 4/2020: dư 2.200.000. Gửi tiết kiệm”. Tháng… Lần lượt từng tháng, từng tháng. Có trang thì ghi: “Tháng 6/2024: Dư 1,8 triệu nhưng mua quà cho vợ nên còn 400 ngàn, để sang tháng sau”…
Tôi đọc lướt qua một lượt đến tháng 5/2025 vừa rồi dư 5 triệu do tiết kiệm được 2 triệu và nhận sửa máy tính cho anh Quyết và đi phụ lái xe cho anh Tuấn được 3 triệu.

Ảnh minh họa
Anh gãi đầu, lí nhí: “Anh biết em vất vả, lo toan bao nhiêu thứ, từ học phí con đến tiền điện nước, tiền chợ… Anh tiêu xài nhiều, em lại càng mệt. Anh nghĩ, mình tự tiết kiệm được gì thì tiết kiệm. Sau này lỡ có chuyện gì ít ra cũng có khoản phòng thân lo cho gia đình, hoặc cho con học đại học, hoặc lúc em cần”.
Tôi nhìn anh. Người đàn ông gầy gò, vẫn chiếc áo thun cũ sờn vai, đôi dép lê mòn đế. Suốt bao năm chung sống, anh chưa từng mua gì cho bản thân ngoài chiếc vợt cầu lông 200 nghìn. Lúc tôi bảo đổi điện thoại, anh cười: “Cái này còn dùng tốt”. Tôi cứ nghĩ đó là kiểu đàn ông “lười tiêu tiền”, nhưng giờ mới hiểu, hóa ra anh đang gom góp từng đồng lẻ thành khoản lớn, lặng lẽ, bền bỉ.
Tôi chưa bao giờ hỏi anh cần gì. Tôi mặc định rằng mình là người gánh vác chính, nên không cần để tâm đến anh có thiếu thốn hay không. Tôi không ngờ, chính anh lại âm thầm gánh đỡ phần lo mà tôi chẳng bao giờ nhìn thấy.
Gần 200 triệu sau từng bữa sáng bánh mì trứng, từng ly cà phê dạo, từng lần đi xe máy về muộn vì đổ xăng chỗ rẻ hơn… không phải là con số khiến tôi choáng mà là tình cảm đằng sau đó.
Tôi ôm anh thật chặt, không phải vì biết ơn số tiền kia mà vì tôi nhận ra, có những yêu thương không cần phải phô trương. Chúng lặng lẽ lớn lên từng ngày, trong những điều nhỏ bé nhất. Và đôi khi, chúng chỉ đợi một lần vô tình phát hiện để khiến mình rơi nước mắt. Cảm ơn anh, người chồng tuyệt vời của em!