Tôi không biết những đứa trẻ khác có tuổi thơ thế nào, chứ với tôi, tuổi thơ là một chuỗi những lần chuyển nhà, đổi họ, làm quen với “chú mới” mà mẹ tôi nói: “Lần này chắc chắn là cuối cùng”.
Mẹ tôi sinh tôi năm bà 18 tuổi. Người chồng đầu tiên của bà, cũng là bố ruột tôi, bỏ đi khi tôi còn đỏ hỏn. Từ đó đến nay, tôi đã chứng kiến mẹ mình mặc váy cưới 3 lần. Cứ mỗi lần bà yêu là mỗi lần bà như biến thành một người khác: trẻ con, mê đắm, ngu muội đến đáng sợ.
Chồng thứ hai của bà là một ông buôn gỗ hơn bà 13 tuổi, từng đánh bà thâm tím khắp người nhưng bà vẫn cố bám víu vì ông ta lo được tài chính cho hai mẹ con. Đến khi tôi 10 tuổi, bà ôm tôi trốn về nhà ngoại, khóc vật vã như một kẻ vừa tỉnh giấc sau cơn mê.
Chồng thứ ba trẻ hơn bà 4 tuổi, nghiện game, ăn bám, nhiều lần trộm tiền trong heo đất của tôi để tiêu pha. Hồi yêu nhau, người ta chiều chuộng bà nên bà cứ tưởng thế là hạnh phúc, nhất quyết cưới cho bằng được dù nhiều người khuyên can. Ba năm sau lại ly hôn, lý do người ta có bồ mới, trẻ hơn mẹ tôi.
Tôi tưởng thế là thôi, từ nay bà sẽ chuyên tâm vào công việc và ngừng mơ mộng về “tổ ấm” với đàn ông, tôi đã mừng khi thấy mẹ một mình lặng lẽ sống mấy năm không yêu đương gì. Thế nhưng tuần trước, khi tôi vừa về quê, bà nhìn tôi lấp lửng: “Mai mẹ đưa người này về nhà ăn cơm, để con gặp mặt, con xem người ta có tử tế không nhé”.

Ảnh minh họa
Tôi nghi hoặc nhìn bà, thấy bà bẽn lẽn cúi đầu nói tiếp: “Nếu mà ổn ổn thì có thể mẹ sẽ kết hôn với ông ta đấy”.
Nghe xong mà tôi chán nản, tôi hỏi: “Lại nữa hả mẹ?”.
“Mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi. Ổng tốt lắm lại làm bên điện lực, lương ổn định, chưa từng có vợ”, mẹ tôi vội giải thích.
Tôi không thể kiềm được cơn giận. Tôi hỏi mẹ nếu người ta tốt thì sao người đó lại chưa từng lấy vợ? Tại sao lại chấp nhận lấy một người từng ly hôn 3 lần như mẹ? Mẹ 3 lần mặc áo cưới chưa đủ ê chề hay sao mà giờ lại muốn cưới tiếp?
Mẹ tôi có vẻ tự ái nên giận dỗi, bỏ vào phòng đóng cửa lại, cả ngày không nói thêm với tôi câu nào. Tôi chưa từng nặng lời với bà như thế nhưng tôi đã trải qua cảm giác xấu hổ mỗi lần thấy mẹ hớn hở lên xe hoa.
Tôi không hiểu mẹ tôi cần gì ở hôn nhân đến mức bất chấp cả lòng tự trọng, bất chấp cả con trai mình. Mỗi lần đổ vỡ, mẹ lại ôm tôi khóc nức nở, hứa sẽ không yêu ai nữa. Vậy mà giờ đây, ở tuổi gần 50, bà vẫn muốn mặc váy cưới, vẫn mộng mơ như gái đôi mươi.
Tôi nói thẳng: “Nếu mẹ còn cưới nữa, con sẽ không tham dự đám cưới, cũng đừng mong con dẫn cháu về chơi”, nói rồi tôi bỏ lên thành phố.
Tôi có sai khi không cho bà thêm một cơ hội hạnh phúc? Hay tôi chỉ đang quá ích kỷ khi bắt mẹ phải già đi một mình, chỉ để tôi cảm thấy đỡ xấu hổ? Tôi nên làm thế nào?