Nhà tôi nằm ở vùng ngoại thành, cách trung tâm thành phố khoảng 40 km. Cuộc sống nơi đây yên bình, đơn giản, con người chân chất, chuyện ăn uống, cư xử cũng mộc mạc như chính hơi thở quê nhà.
Tôi còn nhớ hôm ấy, con gái gọi điện báo bố mẹ chồng tương lai sẽ qua nhà chơi. Họ là người thành phố, ăn nói nhẹ nhàng, lịch thiệp, có phần kín đáo. Còn tôi, quen kiểu quê, nghĩ gì làm nấy, chẳng cầu kỳ. Nghe tin khách quý sắp đến, tôi vui và có chút hồi hộp. Nghĩ bụng “nhà mình phải làm mâm cơm tươm tất để đón tiếp, cho con gái cũng được nở mặt”.
Sáng sớm, tôi ra chợ chọn con gà ta béo, mua thêm ít tôm, ít rau trong vườn, định bụng làm vài món dân dã mà ngon miệng. Tôi còn dặn chồng lau lại bàn ghế, quét sân cho sạch, để nhà cửa sáng sủa.

(Ảnh minh họa)
Đến trưa, khách đến. Họ bước vào với dáng vẻ chỉn chu, lời nói nhẹ nhàng, cử chỉ chậm rãi. Tôi niềm nở mời vào, vừa nói chuyện vừa rót nước, trong lòng hân hoan xen lẫn lo lắng. Khi mâm cơm dọn ra, tôi chủ động gắp cho bà thông gia tương lai miếng thịt gà ngon nhất, vừa là lời mời, vừa là tấm lòng. Tôi cười: – “Gà quê nhà tôi đấy, chị thử xem có hợp miệng không.”
Bà chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười nhẹ. Tôi không để ý, vẫn vui vẻ tiếp chuyện. Mãi sau nhìn lại, thấy miếng thịt vẫn nằm nguyên trong bát bà, tôi hơi khựng lại. Tim bỗng nặng như có gì chẹn ngang. Cảm giác ngượng ngùng tràn lên, khiến tôi chẳng biết nói gì thêm.
Cả bữa cơm trôi qua trong sự nhẹ nhõm lịch sự, nhưng đâu đó có khoảng cách lạ lùng. Lúc tiễn khách ra cổng, tôi có thắc mắc đồ ăn không hợp khẩu vị hay sao mà mọi người không ăn mấy. Lúc này bà thông gia tương lai nhẹ nhàng nói: – “Cảm ơn cô đã chu đáo. Sau hãy cứ để chúng tôi được tự nhiên nhé, không cần gắp đâu. Tôi sợ phiền mọi người”.
Chỉ một câu nói giản dị thôi, nhưng khiến tôi chợt hiểu ra đôi chút. Không buồn, cũng chẳng tự ái – chỉ thấy có gì đó nhẹ nhàng lắng lại. Hóa ra, mỗi nơi, mỗi người lại có một cách ứng xử riêng, điều quen thuộc với mình đôi khi lại khác lạ với người khác.
Tối ấy, tôi kể chuyện cho con gái nghe. Con gái cũng động viên: “Mẹ ơi, mẹ làm vậy là tốt mà. Ở đâu cũng có thói quen riêng. Gia đình họ thấy mình chu đáo và có thành ý là được”.
Nghe con nói, tôi bật cười, thấy lòng nhẹ nhõm. Đúng thật, không ai sai, chỉ là khác nhau trong cách thể hiện. Từ chuyện nhỏ này, tôi học được rằng đôi khi, cư xử khéo không phải là làm theo ý mình, mà là biết để ý xem người khác cảm thấy thế nào.
Từ đó, tôi không còn lo lắng mỗi khi tiếp khách hay gặp người mới. Chỉ cần giữ sự chân thành, và một chút tinh tế để hiểu người đối diện, thế là đủ để lòng mình an và tình cảm cũng được trọn vẹn.
(Tâm sự của độc giả)