Tôi đã một lần ly hôn, một lần tái hôn, có thể nói là đàn ông đã qua sóng gió, biết thế nào là được – mất.
Vợ hiện tại của tôi tên Thúy, hiền lành, ngoan ngoãn, biết chăm lo gia đình. Từ ngày lấy cô ấy, nhà cửa gọn gàng, cơm nước đúng bữa, bố mẹ tôi thì quý như con ruột. So với vợ cũ, Thúy là mẫu phụ nữ “trong mơ” của mọi ông chồng: không cãi, không hơn thua, không tiêu xài phung phí.
Còn vợ cũ của tôi – Kiều – thì khác. Tính cách cô ấy như một cơn lốc, yêu thích tự do, sống hết mình và luôn khiến tôi thấy như bị cuốn đi. Nhưng rồi cũng chính vì lối sống đó mà chúng tôi tan vỡ. Tôi làm việc văn phòng, đi về đúng giờ, còn cô ấy tiệc tùng liên miên, mua sắm không tiếc tay. Tôi nói cô ấy sống vô trách nhiệm, cô ấy bảo tôi sống nhàm chán. Kết thúc là một lá đơn ly hôn, nhẹ tênh như thể chưa từng có 5 năm sống cùng nhau.
Tôi tưởng mọi chuyện đã khép lại, cho đến một buổi chiều ở trung tâm thương mại. Tôi vừa đưa Thúy đi siêu thị, cô ấy đang lựa nấm, tôi dạo trong khu bán đồ uống thì tôi chợt nhìn thấy Kiều, vẫn dáng người ấy, bước đi nhanh nhẹn, mái tóc cắt ngắn cá tính, mặc chiếc đầm ôm sát màu rượu vang.
Tôi khựng lại. Kiều nhìn thấy tôi. Cô ấy cười, bước tới, không e dè, không ngượng ngùng: “Anh thay đổi nhiều đấy. Có vẻ… trầm hơn”.
Tôi chỉ biết cười, hỏi lại: “Em dạo này thế nào?”.
“Vẫn thế, đi làm, tập gym, sống khỏe, không vướng bận gì cả”.
Cô ấy vẫn độc thân. Điều đó khiến tôi bối rối hơn cả bởi dường như tôi vẫn luôn nghĩ, một người như Kiều, sớm muộn cũng sẽ lại thuộc về một ai đó – một người phù hợp hơn tôi.

Ảnh minh họa
Tối hôm đó, tôi không nói gì với Thúy nhưng suốt cả đêm, đầu tôi cứ lởn vởn hình ảnh Kiều cười trong ánh đèn vàng, mùi nước hoa quen thuộc thoang thoảng như kéo tôi về một thời trẻ đầy đam mê.
Những ngày sau, tôi chủ động nhắn tin hỏi thăm. Kiều trả lời thoải mái, không úp mở gì. Có hôm tôi bảo: “Gặp em, anh thấy như được sống lại chính mình 10 năm trước”.
Cô ấy đáp: “Em thì thấy anh an toàn hơn rồi nhưng tiếc là em vẫn thích những gì không an toàn”.
Lời qua tiếng lại. Nhẹ nhàng. Mập mờ.
Tôi biết mình đang bước vào ranh giới mong manh giữa quá khứ và hiện tại. Tôi có một người vợ ngoan hiền ở nhà, người luôn pha cho tôi cốc nước ấm mỗi sáng, giặt ủi từng chiếc áo, hỏi han từng cơn đau dạ dày. Tôi nợ cô ấy một sự tử tế và trung thành.
Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận, Kiều như ngọn lửa cũ bỗng bùng lên lần nữa, khiến tôi thấy mình trẻ trung trở lại.
Tôi chưa làm gì sai. Nhưng tôi biết mình đang rất gần điều sai trái và điều khiến tôi hoảng nhất không phải là bị phát hiện, mà là cảm giác chính tôi đang muốn điều đó xảy ra.
Tôi tự hỏi mình đang tìm kiếm lại một quá khứ dang dở hay đang vô thức phá hủy hiện tại yên ổn chỉ vì nỗi nhớ một điều không còn tồn tại?