Bài viết thể hiện quan điểm của anh Ng. H. Hùng – một phụ huynh tại phường Thanh Xuân, Hà Nội:
Hôm nay khi lướt tin tức, tôi dừng lại thật lâu trước một dòng tiêu đề: “Bé trai 8 tuổi bị tát sưng má vì ném bóng trúng bạn khi đang chơi”. Đọc xong, tôi lặng đi một lúc. Không phải vì sự việc quá nghiêm trọng, mà vì nó phơi bày điều gì đó rất buồn: Người lớn, đôi khi quên mất mình phải là tấm gương cho con.
Tôi cũng là bố của một cậu con trai tầm tuổi ấy. Thằng bé hiếu động, ham chơi, nhiều lần vô tình làm rơi vỡ đồ hoặc khiến bạn khác khó chịu. Mỗi lần như vậy, tôi đều dạy con phải xin lỗi, biết chịu trách nhiệm. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có người lớn nào đó, thay vì dạy con mình cách xử lý cảm xúc, lại chọn cách tát một đứa trẻ xa lạ.
Trẻ con ném bóng trúng nhau là chuyện rất bình thường. Đó là một tai nạn nhỏ trong trò chơi vô tư của chúng, không đáng để người lớn nổi giận, càng không đáng để biến thành hành vi bạo lực. Cú tát ấy không chỉ khiến đứa bé đau và hoảng sợ, mà còn gửi đến cả hai đứa trẻ một thông điệp méo mó rằng: Khi tức giận, ta có quyền dùng sức mạnh để trừng phạt người khác.

Một cái tát khiến cả 2 đứa trẻ tổn thương
Khi người lớn quên mất mình đang làm gương
Tôi nghĩ mãi về khoảnh khắc đứa bé 8 tuổi bị tát giữa chốn đông người. Một cái tát có thể qua đi, vết sưng rồi cũng hết. Nhưng nỗi sợ, cảm giác bị làm nhục và bất công, có thể theo đứa trẻ rất lâu. Nó sẽ ghi nhớ: Người lớn đôi khi không công bằng, và thế giới có thể rất đáng sợ.
Trong khi đó, mẹ của đứa bé lại phản ứng đầy bình tĩnh. Chị không chọn cách làm ầm lên, mà mong muốn được gặp gỡ để “giải quyết trên tinh thần thiện chí, tôn trọng, đặt lợi ích của các con lên hàng đầu”. Tôi đọc đến đây mà thật sự nể. Bởi trong một câu chuyện mà bạo lực đã xuất hiện, vẫn còn người lớn đủ lý trí để lựa chọn yêu thương.
Tôi chỉ muốn nói với người cha kia: Anh có thể cho rằng mình đang “bênh con”, nhưng cú tát đó không bảo vệ con anh, mà đang làm tổn thương cả hai đứa trẻ.
Anh đã tát một đứa trẻ không phải con mình và tự tát vào danh dự của chính mình. Bởi khi bàn tay người lớn giáng xuống, không chỉ là sức mạnh cơ thể, mà là sự mất kiểm soát, sự thất bại trong vai trò làm cha.
Chúng ta vẫn thường nói rằng muốn con biết kiềm chế, biết tử tế, nhưng con sẽ học điều đó từ ai, nếu chính người lớn không thể làm gương? Một đứa trẻ không sinh ra đã hiểu cách cư xử, nó nhìn và học từ chính người lớn xung quanh mình. Nếu cha mẹ dạy con bằng một cú tát, thì ngày mai con có thể dùng chính cú tát đó để phản ứng với người khác.
Tôi chỉ mong rằng, người cha trong câu chuyện kia sớm nhận ra lỗi lầm, và biết nói lời xin lỗi, không chỉ với đứa bé bị mình tát, mà với cả con trai anh. Vì trong khoảnh khắc ấy, anh không chỉ làm đau một đứa trẻ, mà còn đánh mất hình ảnh người cha trong mắt con mình.
Một cú tát có thể rất nhanh. Nhưng hậu quả của nó, đôi khi lại theo con trẻ suốt cả tuổi thơ.