Ngày cưới, bố mẹ tôi cho tôi một ít vàng làm của hồi môn, không nhiều, chỉ vài cây, chủ yếu để tôi có chút vốn phòng thân. Tôi cẩn thận cất vào két, nghĩ để đó phòng khi cần thì dùng.
Sau đám cưới, vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ chồng. Mẹ chồng là người thẳng tính, quen nắm quyền trong nhà. Bà thương con trai, nhưng hay soi mói con dâu. Tôi làm gì bà cũng thấy “chưa đúng”: nấu ăn thì chê nhạt, phơi quần áo thì bảo chưa thẳng, thậm chí lau nhà cũng bị nhắc. Tôi cố nhịn, nghĩ “làm dâu thì phải nhún”.
Một hôm, mẹ chồng lên phòng vợ chồng tôi tìm sổ hộ khẩu, vô tình thấy hộp vàng trong tủ. Tối đó, bà gọi riêng tôi xuống bếp, nói thẳng:
“Nhà đang cần tiền gấp, mẹ bảo bán tạm số vàng của con, khi nào xoay được sẽ trả”.
Tôi sững sờ. Tôi biết dạo gần đây anh chồng làm ăn thua lỗ, nợ ngân hàng. Nhưng đó là của hồi môn bố mẹ đẻ cho, tôi chưa kịp nói gì thì bà đã gay gắt: “Con là dâu trong nhà, tiền nong của con cũng là của nhà này, đừng ích kỷ”.
Tôi nghẹn họng, không kịp phản kháng. Hôm sau, bà bảo chồng tôi mở két, mang vàng đi bán thật. Tôi giận lắm, nhưng chồng chỉ nói nhỏ: “Em tạm nhịn đi, anh sợ mẹ lại làm lớn chuyện. Lần này em có công lớn rồi cả nhà đều nể em”.
Một tháng trôi qua, tôi sống trong ấm ức. Mỗi lần nhìn chiếc hộp trống rỗng trong tủ, tôi lại tủi thân. Tôi bắt đầu tính chuyện ra ở riêng, vì thấy mình như người ngoài trong chính ngôi nhà này.
Rồi một buổi tối, nhà có khách, là người quen dưới quê lên tìm mẹ chồng. Họ nói nhỏ với bà điều gì đó, mặt bà tái mét. Sau khi khách về, bà im lặng cả buổi tối. Đến khuya, bà lên phòng tôi, mắt đỏ hoe, nói khẽ: “Mẹ xin lỗi con. Mẹ bị người ta lừa rồi”.

Ảnh minh họa
Thì ra, người vay tiền là bạn cũ của bà, nói dối là đầu tư làm ăn, hứa trả trong tuần. Bà tin, mang tiền vàng tôi đưa đi giúp. Ai ngờ họ biến mất. Từ hôm đó bà mất ăn mất ngủ, vừa lo, vừa sợ mang tiếng với con dâu.
Tôi không giận nổi. Tôi chỉ thấy thương. Tôi nói: “Tiền thì có thể kiếm lại, mẹ đừng nghĩ quẩn”.
Một tháng sau, tôi về nhà ngoại lấy đồ, bố mẹ biết chuyện. Mẹ tôi chỉ cười:
“Con làm đúng. Của hồi môn không phải để giữ, mà là để thử lòng người”.
Lạ thay, từ sau chuyện đó, mẹ chồng đổi khác hẳn. Bà không còn xét nét tôi từng chút, hay can thiệp chuyện vợ chồng tôi. Mỗi sáng bà chủ động pha sẵn trà, gọi tôi cùng ngồi uống. Có hôm, bà nắm tay tôi bảo: “Lúc trước mẹ sai, may mà con không bỏ đi. Nhà này có con là phúc”.
Nghe vậy, tôi chỉ biết cười. Có lẽ, mọi mối quan hệ đều cần một cú “vỡ” nào đó để hiểu nhau hơn. Tôi không mất vàng, mà lại được một người mẹ chồng thật sự.



