HomeTâm SựNgày bố mất, tôi không về để tang để rồi giờ nghe...

Ngày bố mất, tôi không về để tang để rồi giờ nghe một câu nói của con trai, tôi hối hận tột cùng

- Advertisement -spot_img


Cả tuổi trẻ của tôi gần như chỉ xoay quanh một cuộc chiến âm ỉ với bố. Từ chuyện học hành, cách ăn nói đến việc chọn bạn, chọn nghề… bố và tôi luôn nhìn khác nhau. Bố nói một câu, tôi cãi hai. Bố muốn tôi đi hướng này, tôi cố tình đi hướng khác. Nhiều năm như vậy, tôi với bố chẳng còn nói chuyện được mấy câu êm ả. Mẹ đứng giữa, cứ ngày càng mệt mỏi.

Năm đó tôi bỏ nhà vào Nam lập nghiệp, bố gọi điện chỉ bảo: “Có khó khăn thì về”. Tôi nghe mà gai cả người, nghĩ ông coi thường tôi nên tôi quyết phải thật giàu có rồi mới về. Tôi tắt máy, từ đó ít khi liên lạc. Rồi đến lúc bố bệnh nặng. Anh trai gọi báo: “Về đi, bố yếu lắm rồi. Chú cũng phải về gặp bố lần cuối chứ”. Tôi lạnh giọng bảo bận công việc, dù thật ra lòng chỉ đầy sự cố chấp. Ngày bố mất, tôi cũng không về. Chỉ gửi tiền phúng viếng, coi như trọn nghĩa, bởi lúc đó tôi vẫn đang tay trắng, tôi không dám về đối mặt với bất kỳ ai. Tôi chỉ tiếc nuối rằng tại sao tôi chưa thành công thì bố đã đi rồi.

Rồi tôi lấy vợ, có con, thằng bé trông trắng trẻo, thông minh, nhưng càng lớn càng bướng. Nói nó dọn đồ, nó bảo đang bận, nhắc nó tắt TV, nó bật to hơn. Có lần tôi nạt: “Con có nghe bố nói không?”. Nó nhìn tôi trừng trừng, cái ánh mắt ngỗ nghịch làm tôi nóng mặt.

Xem thêm  Top 3 chòm sao nữ giỏi "gỡ bom" trong hôn nhân: Càng sóng gió càng biết cách lèo lái gia đình
Ngày bố mất, tôi không về để tang để rồi giờ nghe một câu nói của con trai, tôi hối hận tột cùng- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Buổi tối hôm đó, nó dằn bát cơm xuống bàn rồi cãi: “Bố lúc nào cũng bắt con theo ý bố. Con mệt lắm, bố đừng quản lý, đừng ép con như thế nữa”. Câu đó như cái tát giáng thẳng vào mặt tôi ngay giữa phòng khách.

Tôi giận run người, giận con nhưng cũng thấy có gì đó đang xộc thẳng vào tim mình. Câu nói ấy… sao nghe quen quá. Quen như thể năm xưa chính tôi đã nói y chang với bố mình, cũng với ánh mắt ngang bướng, giọng điệu thách thức ấy. Tự nhiên hình ảnh bố hiện ra: người đàn ông cộc cằn nhưng tóc bạc sớm, luôn đứng nhìn tôi từ xa với ánh mắt buồn mà tôi hồi đó chẳng bao giờ hiểu.

Đêm đó, tôi ngồi một mình ngoài ban công. Bỗng nhớ đến giọng bố khàn đặc: “Có khó khăn thì về”. Ngày ấy tôi tưởng ông ra lệnh với giọng mỉa mai, bây giờ nghĩ lại mới thấy giọng ấy không hề nặng, chỉ là sự lo lắng của một người cha không biết cách nói nhẹ nhàng.

Nếu ngày bố mất, tôi có mặt, nếu tôi kịp nói với ông một câu bình thường, nếu tôi đừng cố làm mình đúng… thì giờ lòng tôi đã nhẹ hơn biết bao nhiêu. Nhưng chuyện qua rồi không thể sửa. Điều tôi còn có thể làm chỉ là nhìn con mình, rồi tự hỏi tôi có đang lặp lại đúng cái vòng mà bố từng sợ? Hay tôi phải đổi cách sống, đổi cách dạy con để không một ngày nào đó con tôi cũng quay lưng với tôi như tôi từng làm với bố? Tôi phải làm sao để không biến nó thành một bản sao của chính tôi ngày trước?

Xem thêm  Văn phòng đang yên ắng thì vợ sếp đùng đùng lao vào với xấp giấy sao kê ngân hàng trên tay, chuyện xảy ra sau đó khiến tôi e sợ



Theo Afamily

- Advertisement -spot_img
Stay Connected
16,985FansLike
2,458FollowersFollow
61,453SubscribersSubscribe
Tin mới
- Advertisement -spot_img
Bài viết liên quan
- Advertisement -spot_img