Tôi gặp Thảo vào một ngày mưa. Cô ấy đến trường tôi dạy để xin chuyển lớp cho đứa cháu ruột. Thảo nhỏ hơn tôi 4 tuổi, từng ly hôn, hiện đang nuôi con nhỏ. Còn tôi là giáo viên, 30 tuổi, con trai duy nhất trong nhà, bố mất từ lâu và mẹ kế thì vẫn đang sống cùng tôi.
Tôi không định yêu Thảo. Ban đầu chỉ là giúp đỡ, rồi trò chuyện, rồi không hiểu sao cứ thế mà gần nhau hơn. Thảo từng qua một lần đổ vỡ nhưng cô ấy bản lĩnh, chín chắn và lương thiện. Cái cách cô ấy ngồi chơi với học trò của tôi, hay lặng lẽ pha trà cho tôi khi tôi đau đầu vì soạn giáo án… khiến tôi không rời mắt được. Tôi nghĩ, nếu cưới, tôi sẽ cưới người như Thảo.
Nhưng khi tôi đưa Thảo về ra mắt, mẹ kế tôi thay đổi sắc mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bà gọi tôi vào phòng, nói thẳng: “Con nhìn lại đi, đàn bà một đời chồng, lại còn có con, con lấy đâu chẳng được gái tân, trẻ đẹp mà phải lấy gái nạ dòng”.
Tôi lặng cả người. Tôi biết mẹ kế thương tôi nhưng cũng biết bà luôn muốn giữ thể diện. Bà là giáo viên về hưu, nghiêm khắc, sống mẫu mực, cả đời không có con riêng, chỉ chăm sóc tôi như con ruột. Nhưng càng vì thế, bà lại càng đặt lên tôi nhiều kỳ vọng.

Ảnh minh họa
Tôi cố gắng giải thích, song càng nói bà càng gay gắt. Cuối cùng bà buông một câu lạnh băng: “Nếu con cưới cô ấy, mẹ sẽ ra khỏi nhà này. Đừng mong mẹ dự đám cưới”.
Tôi không tin được người đàn bà không có máu mủ từng vì tôi mà ở vậy mấy chục năm lại có thể nói như thế. Tôi giận, dắt xe bỏ đi trong đêm mưa. Hôm ấy, tôi về nhà Thảo, uống rượu đến nửa đêm mới ngủ thiếp đi trên sofa.
Sáng hôm sau, tôi thấy Thảo ngồi ở bàn, mắt đỏ hoe. Cô ấy nói nhẹ: “Em gặp mẹ anh rồi. Hôm qua, bà đến gặp em, nói đủ chuyện. Em hiểu vì sao bà không chấp nhận em”.
Tôi hỏi lại: “Bà nói gì với em?”.
“Bà bảo em đừng ích kỷ, đừng kéo anh vào cuộc đời phức tạp của em. Rằng anh là con trai một, không thể gánh vác cả em và con em. Bà còn hỏi, nếu em thực sự thương anh, sao lại nỡ để anh cãi nhau với mẹ vì em?”.
Tôi siết tay, tim như muốn vỡ, gào lên: “Em đừng nói nữa. Anh không quan tâm quá khứ của em. Anh chỉ muốn sống hiện tại và tương lai với em thôi”.
“Nhưng em quan tâm. Em không muốn là lý do khiến anh và mẹ cãi nhau. Em xin lỗi, chúng ta dừng lại đi”.
Tôi đã từng nghĩ mẹ kế là người thương tôi nhất nhưng giờ đây, mẹ lại chính là người ngăn cản hạnh phúc mà tôi chọn.
Nếu tôi chọn Thảo, liệu tôi có sống nổi với cảm giác bất hiếu không? Còn nếu chọn mẹ, liệu phần đời còn lại tôi có sống được trong sự cô độc của một người đàn ông không dám tự quyết lấy hạnh phúc của mình? Tôi nên làm thế nào?