HomeTâm SựỞ tuổi 55, có người rủ tôi về sống chung với mức...

Ở tuổi 55, có người rủ tôi về sống chung với mức lương hưu 11 triệu, tôi định đồng ý thì con gái út nói một câu như dao cắt

- Advertisement -spot_img


Người ngoài nhìn tôi, ai cũng thấy tôi khỏe và trẻ hơn tuổi, dù tôi đã 55 nhưng nhìn cũng chỉ như chưa đến 50 tuổi.

Tôi không có lương hưu, hồi trẻ, tôi lấy chồng sớm, rồi sinh hai đứa con gái. Chồng tôi mất khi con út mới vào lớp 2, từ đó tôi một mình gồng gánh nuôi con. Tôi đi làm ruộng thuê, nhặt ve chai, rồi trồng rau trong khoảnh đất sau nhà, gom từng bó đem ra chợ sớm bán. Có hôm lời được 50 ngàn, hôm lỗ lại xách rau héo về cho gà ăn.

Hai con gái tôi giờ đã có gia đình. Cả hai đều lấy chồng xa, tụi nó cũng nghèo rớt. Thỉnh thoảng gửi cho tôi được 1-2 triệu, tôi đều quý như vàng. Tôi không bao giờ đòi hỏi gì ở con. Tôi nghĩ: “Chúng nó lo cho chồng con chúng nó được đã là mừng, mình làm mẹ thì phải tự biết lo cho mình”.

Cho đến gần đây thì có một chuyện xảy ra khiến tôi rất băn khoăn suy nghĩ.

Ông Năm Hào – người cùng làng, vợ mất mấy năm trước, bỗng dưng gần đây hay sang nhà tôi chơi, thỉnh thoảng cho vài cái bánh, lúc lại xách cho túi hoa quả… Tôi cảm thấy ông ấy có ý với mình. Quả nhiên, ông Hào ngỏ ý rủ tôi về sống chung. Ông bảo: “Tôi có lương hưu 11 triệu, thoải mái chi tiêu, con cái đều ở xa, sống một mình buồn quá, bà về ở với tôi, đỡ đần nhau lúc trái gió trở trời”.

Xem thêm  Văn phòng đang yên ắng thì vợ sếp đùng đùng lao vào với xấp giấy sao kê ngân hàng trên tay, chuyện xảy ra sau đó khiến tôi e sợ

Tôi không trả lời ngay, bảo cho mình thời gian suy nghĩ.

Đêm nằm trong căn nhà nhỏ lụp xụp nghe tiếng gió rít qua mái tôn, tôi nghĩ nhiều lắm. Một người đàn bà như tôi, đã trôi qua quá nửa đời người cô độc một mình, giờ tuổi già có nên tìm người nương tựa không?

Ở tuổi 55, có người rủ tôi về sống chung với mức lương hưu 11 triệu, tôi định đồng ý thì con gái út nói một câu như dao cắt- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Khi tôi gọi cho hai đứa con gái kể chuyện ông Hào, tôi cứ tưởng chúng nó sẽ mừng vì mẹ có người quan tâm đến. Ai ngờ, con lớn thì bảo: “Mẹ như thế thì khác gì đi làm giúp việc cho người ta. Có 11 triệu, ông ấy có bệnh nền, rồi lại đổ hết lên đầu mẹ thôi”.

Con út thì gay gắt hơn: “Mẹ không được đi. Người ta có con cái đàng hoàng, sao không để con cái lo? Mẹ đừng biến mình thành người hầu kẻ hạ cho nhà ấy. Mẹ sống một mình chừng ấy năm, giờ già rồi lại còn nam nữ gì nữa”.

Tôi ngồi nghe, nước mắt cứ tự nhiên chảy ra.

Tôi nhớ những đêm mùa đông nằm co ro trong mền rách, lủi thủi cô độc, thèm có người hỏi thăm tình hình của mình, thèm có ai đó quan tâm. Tôi đâu cần tiền bạc, chỉ cần một bàn tay vuốt lưng khi mình nghẹn, một giọng nói trong căn nhà vắng nhưng hình như con tôi không hiểu.

Tôi không trách con, vì tôi biết 2 con cũng rất thương tôi, chỉ là tình thương ấy không có sự thấu hiểu.

Xem thêm  Chúng tôi từ chối trả lương và thưởng Tết cho giúp việc, nào ngờ bố chồng quyết định đưa cả thẻ lương cho chị ấy

Tôi chưa trả lời ông Hào. Mỗi ngày tôi vẫn ra chợ, vẫn đi nhặt chai nhựa nhưng trong lòng thì cứ rối như tơ vò.

Nếu tôi đồng ý, liệu tôi có đang tham lam? Nếu tôi từ chối, liệu có phải tôi đã bỏ qua một cơ hội tốt để thay đổi cuộc sống?

Tôi 55 tuổi, chưa quá già nhưng cũng không còn quá trẻ để bắt đầu lại lần nữa, vậy thì tôi nên chọn lựa thế nào đây?



Theo Afamily

- Advertisement -spot_img
Stay Connected
16,985FansLike
2,458FollowersFollow
61,453SubscribersSubscribe
Tin mới
- Advertisement -spot_img
Bài viết liên quan
- Advertisement -spot_img