Mới đây, trên mạng xã hội lan truyền câu chuyện của một bà mẹ khiến nhiều người không khỏi xúc động. Vì công việc bận rộn, vợ chồng chị quyết định gửi con trai 8 tuổi vào trường nội trú với mong muốn con học hành nề nếp, tự lập hơn và cha mẹ cũng yên tâm khi cả hai đều đi làm suốt. Mỗi tuần, gia đình chỉ đón con vào tối thứ bảy, đến chủ nhật lại đưa trở lại trường.
Ban đầu, đứa trẻ tỏ ra mạnh mẽ, còn cười nói: “Bố mẹ yên tâm đi, con lớn rồi mà.” Câu nói ngắn ngủi ấy khiến người lớn yên tâm phần nào, nghĩ rằng con đã đủ chín chắn để thích nghi.
Thế nhưng, đến một ngày, khi dọn đồ cho con, người mẹ phát hiện trong balo có tờ giấy nhỏ được gấp cẩn thận. Mở ra, là những dòng chữ nguệch ngoạc, nhưng chất chứa nỗi nhớ đến nao lòng:
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm. Hôm qua con nằm mãi không ngủ được, con nghĩ chắc mẹ đang làm việc. Mẹ đừng làm nhiều nha mẹ, con sợ mẹ mệt.
Con ăn rau rồi, cô giáo khen con giỏi. Con cũng ngủ ngoan, không nói chuyện nữa đâu. Mẹ ơi, nếu con ngoan hơn nữa thì mẹ cho con về sớm nha mẹ? Ở đây buồn lắm, không có mẹ ôm, cũng không ai kể chuyện cho con nghe trước khi ngủ mẹ ạ”.

Bức thư khiến nhiều người xúc động
Người mẹ chia sẻ rằng mình đã bật khóc khi đọc những dòng chữ ấy. Chị chỉ biết gấp lại tờ giấy, sợ con nhìn thấy nước mắt của mẹ. “Có những điều mình tưởng là vì con tốt hơn, nhưng có khi lại chính là điều lấy đi tuổi thơ yên bình nhất của con,” chị viết.
Bài đăng nhanh chóng thu hút hàng chục nghìn lượt chia sẻ và bình luận. Nhiều người bày tỏ sự đồng cảm, cho rằng câu chuyện chạm đến nỗi lòng của rất nhiều bậc cha mẹ hiện đại, những người đang phải vật lộn giữa công việc, áp lực tài chính và mong muốn con có điều kiện học tập tốt hơn.
“Tuổi thơ của con quý giá lắm, chỉ có một lần thôi”
Dưới phần bình luận, nhiều phụ huynh để lại những lời nhắn khiến ai đọc cũng phải suy nghĩ:
“Tuổi thơ của con quý giá lắm, con không cần bố mẹ giàu, con chỉ cần được bên bố mẹ lúc còn nhỏ như này thôi. Chỉ cần vài năm nữa thôi, lúc đó muốn gần con thì con nó lại không cần rồi ấy. 8 tuổi đi học nội trú? Quá bé bỏng”.
Một người khác viết: “Mình chỉ muốn nói với bạn đúng một câu: hãy bên con những năm đầu đời, cấp 1 là bước khởi đầu cho sự trưởng thành của con. Hãy đồng hành cùng con”. Cũng có người chia sẻ thẳng thắn: “Tôi có thể nghèo, nhưng khi con còn nhỏ, tôi không thể tách con cho người khác chăm sóc được”.
Câu chuyện trên không phải cá biệt. Trong nhịp sống hiện đại, nhiều gia đình chọn gửi con đi học xa để có thời gian làm việc hoặc vì tin rằng môi trường nội trú sẽ rèn luyện cho con tính tự lập.
Tuy nhiên, theo các chuyên gia tâm lý, ở lứa tuổi tiểu học, đặc biệt là 6 đến 10 tuổi, trẻ vẫn cần được bao bọc trong sự gắn bó và yêu thương của cha mẹ. Xa nhà quá sớm có thể khiến con dễ cảm thấy cô đơn, thiếu an toàn, khó mở lòng với người khác.
Những bữa cơm có tiếng cười, câu chuyện kể trước khi ngủ, hay cái ôm mỗi tối… là những điều nhỏ bé nhưng có sức mạnh nuôi dưỡng cảm xúc và hình thành nhân cách cho con. Đó là nền tảng để sau này con biết yêu thương, chia sẻ và có niềm tin vào thế giới xung quanh.
Không ai có thể thay cha mẹ yêu thương và dạy dỗ con cái. Công việc có thể chậm lại, thu nhập có thể ít hơn, nhưng thời gian dành cho con thì không thể lấy lại.
Câu chuyện về lá thư tay nhỏ bé kia không chỉ khiến nhiều người rơi nước mắt, mà còn như một lời nhắc dịu dàng: Đừng đợi đến khi con lớn mới muốn gần con. Khi đó, có thể con đã không còn cần nữa.
Tuổi thơ chỉ đến một lần và điều một đứa trẻ cần nhất, đôi khi, chỉ là được nằm trong vòng tay của cha mẹ, nghe một câu chuyện nhỏ trước giờ đi ngủ.