* Bài viết của blogger chuyên về nuôi dạy con – Mẹ Cà Chua (Trung Quốc)
Mấy hôm trước tôi lướt điện thoại, thấy một bà mẹ than thở: “Con tôi đúng là một đứa mê ăn uống. Con nhà người ta thì kén ăn đủ kiểu, còn con tôi thì về nhà bà nội là ăn ngấu nghiến, cái gì cũng ăn, cái gì cũng giành. Vậy mà về nhà là như biến thành người khác, đến bát cơm cũng chẳng muốn đụng vào, cứ nói: ‘Cơm bà nấu ngon nhất, cơm mẹ nấu con nuốt không trôi!”.
Dưới phần bình luận, ai nấy đều cười nghiêng ngả, phản hồi rôm rả:
– “Thật lòng đấy, đừng không tin, trẻ con nói thật lắm”.
– “Con trai tôi cũng vậy, cơm ông bà nấu thơm thật mà”.
Bạn có từng gặp tình huống giống vậy chưa? Đừng vội cười, chuyện này thực ra phản ánh một hiện tượng khá thú vị:
Những đứa trẻ được ông bà nuôi lớn, dù là cháu nội hay cháu ngoại, thường có 3 đặc điểm rất giống nhau.

Ảnh minh hoạ
Có cái là ưu điểm, nhưng cũng có cái có thể khiến bạn… hối hận.
1. Trẻ do ông bà nuôi, thể lực thường khỏe
Trước hết, phải công nhận: các bà, các ông thuộc thế hệ trước có kỹ năng nuôi trẻ cực kỳ thực chiến, là kiểu nuôi nấng rút ra từ kinh nghiệm chăm 5, 6 đứa con chứ không phải sách vở gì.
Bây giờ, nhiều bố mẹ trẻ nuôi con như bế tượng sứ, cẩn thận đến mức tay chân lúc nào cũng căng cứng, sợ con ngã, sợ con va. Nhưng lạ thay, trẻ lại thường xuyên ốm vặt, cảm sốt, làm cả nhà như bước vào chiến trận.
Còn ông bà thì khác hẳn, ôm con, dỗ con, đút con ăn đều nhẹ nhàng, gọn ghẽ, chẳng có chút lúng túng nào. Thậm chí tay chân linh hoạt, trẻ lại còn hợp tác bất ngờ.
Như cháu trai nhà hàng xóm tôi, ở với bố mẹ thì ăn uống như cực hình, lăn ra ăn vạ chỉ để đòi bim bim. Vậy mà về nhà bà, chưa bưng mâm cơm ra xong đã ngồi ngay ngắn, rau, thịt gì cũng ăn sạch sẽ.
Còn bố mẹ trẻ thời nay thì sao? Cứ mải miết tra mạng, cái gì không được ăn, cái gì phải kiêng, rồi loay hoay theo lời khuyên của bà con bạn bè. Kết quả là rối tung cả lên, mà con thì lại yếu ớt, xanh xao.
Trong khi đó, ông bà chẳng theo khuôn khổ nào, chỉ dùng những “bí kíp dân gian truyền đời”, vậy mà trẻ lại khỏe mạnh, ăn ngủ tốt.
2. Trẻ do ông bà nuôi, tình cảm thường sâu sắc
Thật lòng mà nói, nhiều đứa trẻ miệng thì nói “yêu bố mẹ”, nhưng trong lòng thì… khoảng cách rõ rệt. Đặc biệt là những bé được ông bà chăm từ nhỏ dù gọi mẹ là “mẹ” đấy, nhưng lúc cần tin ai, bé lại chọn ông bà. Những đứa trẻ được ông bà nuôi dạy thường rất tình cảm, tinh tế, luôn dành cho ông bà sự yêu thương và biết ơn sâu sắc, từ trong tim.
Vì sao lại như vậy?
Đơn giản lắm: Tình yêu của ông bà không điều kiện, không áp lực. Bố mẹ thì sao? Nào là phải học giỏi, phải đàn, phải đậu trường top đầu. Tình thương của bố mẹ thường “đi kèm kỳ vọng”.
Còn ông bà thì không, yêu cháu là yêu, không cần lý do, không đòi đổi lại điều gì.
Cháu gái của chị họ tôi là một ví dụ rõ ràng. Một lần bé bị sốt cao, mẹ đưa đi bệnh viện, bé vừa đi vừa khóc không chịu hợp tác. Vậy mà vừa thấy bà nội đến, bé lập tức nín, nhào tới ôm chặt cổ bà rồi nói: “Con chỉ tin bà thôi.” Cảnh tượng đó vừa buồn cười, vừa xót xa.
Tình cảm này, nhiều khi bố mẹ cũng không chen ngang nổi.
Tuy nhiên, điểm yếu là: Những đứa trẻ tình cảm như vậy dễ trở thành “người tốt quá mức”, sợ làm phật lòng người khác, không dám từ chối, thiếu quyết đoán. Khó mà trở thành người bứt phá, có tố chất lãnh đạo mạnh mẽ.
Có người bình luận rất đúng: “Trẻ do ông bà nuôi thường hòa đồng, EQ cao, ai cũng quý, nhưng thiếu chí tiến thủ, sự nghiệp thì thường bình bình”.
3. Trẻ do ông bà nuôi, thường mang bóng dáng của ông bà
Đừng xem nhẹ khả năng “copy” của trẻ nhỏ. Trẻ chính là “máy photocopy sống siêu HD”, ai ở bên nhiều, trẻ sẽ giống người đó, từ lời nói, hành vi đến cả cách sống.
Cháu trai của chị họ tôi từ nhỏ theo bà đi trồng rau. Bà dậy từ 5h sáng, nhổ cỏ, bón phân, tưới cây, bé theo sau như hình với bóng. Bà dạy: “Việc của mình phải tự làm”, bé học y chang. Sau này đi học, thầy cô giao việc, bé luôn là người làm đầu tiên, có trách nhiệm cực cao.
Buồn cười nhất là: Bà có tật vừa làm vừa lẩm bẩm “Từ từ, đừng vội”, giờ bé làm bài cũng tự thì thầm y chang!
Bạn thấy không? Chúng ta tưởng con chỉ học ăn, học mặc, nhưng thật ra con còn học nhịp sống, cách suy nghĩ, thái độ với cuộc sống của người lớn.
Thậm chí có bạn lớn lên vẫn giữ thói quen tiết kiệm vì từ nhỏ sống với ông bà. Mặc dù thu nhập tốt, bạn vẫn quen so sánh giá kỹ lưỡng, không tiêu xài bốc đồng. Khi được hỏi, bạn nói: “Bà dạy mình sống vậy mới chắc”.
Cho nên, trong con trẻ, không chỉ có di truyền, mà còn là sự sao chép cả một lối sống, một thế giới quan.
Nhưng nếu ông bà có tư duy lạc hậu, quá tiết kiệm hay khắt khe, trẻ cũng có thể bị giới hạn bởi chính những niềm tin ấy.
Một ông bà có trí tuệ sẽ không biến cháu mình thành “phiên bản thu nhỏ”, mà sẽ học hỏi, cập nhật, trở thành điểm tựa vững vàng mà trẻ có thể dựa vào, và rồi vươn xa.
Ông bà chăm cháu là một điều ấm áp, nhưng nếu cứ mãi lặp lại lối cũ, trẻ có thể lớn lên như một bản sao, thậm chí bị trói buộc trong giới hạn của người lớn. Trẻ con cần được là chính mình, không phải là “tác phẩm điêu khắc” của người lớn.
Người ông, người bà có trí tuệ là người vừa yêu đủ sâu, vừa buông đủ nhẹ, vừa là hậu phương vững chắc, vừa là tấm gương để noi theo. Nếu bạn là một bà nội, bà ngoại, xin đừng ngừng học hỏi. Đừng nghĩ “mình già rồi, học không nổi đâu”, vì mỗi điều bạn học được hôm nay chính là ánh sáng trong mắt đứa trẻ ngày mai.
Bạn tiếp tục bước đi, trẻ mới dám tiến lên.
Bạn không tụt lại phía sau, trẻ mới dám bay thật xa.
Chúng ta hãy là “trạm phát sóng” đáng tin cậy, nhưng đừng bao giờ là “trần nhà” giới hạn con trẻ.
Vì sớm muộn gì, các con cũng cần vươn cánh bay xa hơn.
Bạn có nghĩ vậy không?