HomeTâm SựSau khi vợ mất, tôi mới thấu hiểu lòng người ấm lạnh...

Sau khi vợ mất, tôi mới thấu hiểu lòng người ấm lạnh thế nào, đặc biệt là từ đứa con riêng của vợ

- Advertisement -spot_img


Tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi, căn nhà tập thể cũ kỹ này tôi ở hơn 30 năm. Vợ tôi mất đã ba năm, từ đó tới giờ, chỉ còn mình tôi với mấy chậu hoa trước hiên làm bạn.

Ngày còn trẻ, tôi lấy bà khi bà đã có một cậu con trai riêng, tên là Hòa. Lúc ấy nó mới 7 tuổi, gầy gò, nhút nhát, gọi tôi là “chú” mà cứ lí nhí trong miệng. Tôi thương nó lắm, nghĩ con nít nào cũng vậy, chỉ cần có tình thương thì sẽ gần gũi. Tôi cho nó đi học, lo từng bộ quần áo, từng quyển vở. Có lần người ta hỏi sao tôi thương con riêng của vợ thế, tôi chỉ cười nói tôi thương mẹ nó thì phải thương và lo cho cả nó, huống chi nó rất ngoan và đáng yêu.

Những năm tháng đó khổ lắm, lương công nhân ít ỏi, bà vợ tôi lại yếu, bệnh triền miên. Có bữa, tôi nhịn ăn sáng để dành tiền mua cho Hòa đôi giày thể dục, nó mang đi học, mặt rạng rỡ như bắt được vàng. Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt nó hôm đó, vừa biết ơn, vừa có chút ngại ngùng. Tôi chỉ xoa đầu, bảo: “Ráng học, sau này thành người có ích cho xã hội là cha vui rồi”.

Thời gian qua nhanh, Hòa học giỏi thật, ra trường có công việc ổn định, rồi lấy vợ. Bà nhà tôi mừng lắm, nói rằng có con có cháu là đủ. Tôi cũng vui, coi như công sức cả đời không uổng.

Xem thêm  Tưởng “hết thời” mà lại đỏ rực: 3 con giáp bất ngờ bật vận trong nửa cuối tháng 9 âm, tình tiền cùng nở rộ
Sau khi vợ mất, tôi mới thấu hiểu lòng người ấm lạnh thế nào, đặc biệt là từ đứa con riêng của vợ- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Nhưng từ ngày vợ tôi mất, thằng Hòa ít lui tới. Lúc đầu còn gọi điện thăm, rồi dần dần chỉ nhắn tin qua loa. Tôi ốm một trận hồi đầu năm, nhập viện gần hai tuần, nó chỉ ghé qua một lần, đứng mười phút rồi về. Hỏi sao không ở thêm, nó nói bận.

Giờ đây, nó dọn về ở hẳn bên nhà vợ, nghe đâu nhà bên ấy rộng, có người giúp việc, vợ nó bảo ở đó “tiện chăm sóc bố mẹ”. Còn tôi, không ai nói gì, cũng chẳng ai ngỏ ý đón về ở cùng.

Đêm xuống, căn nhà càng im ắng, tôi vẫn quen thói bật đèn vàng mờ, ngồi nghe bản tin buổi tối. Thỉnh thoảng, tôi nhìn lên tấm ảnh thờ của vợ, trong lòng cứ thắt lại. Tôi không giận Hòa, chỉ thấy buồn, buồn vì hóa ra cả đời mình cố vun vén, cuối cùng vẫn chỉ là người dưng.

Ngày còn trẻ, tôi từng dạy nó bài học “người ta quý ở chữ hiếu, chữ nghĩa”. Giờ già rồi, tôi mới hiểu, có những thứ không thể dạy, chỉ có thể trông đợi ở bản tính của người ta mà thôi.

Có lúc nằm nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói, tôi tự hỏi, nếu mai này tôi lặng lẽ ra đi, liệu thằng Hòa có nhớ đến nó từng có một người dượng từng hết lòng lo cho nó, đối xử với nó chẳng khác gì con đẻ như thế không?

Xem thêm  Đang yên ổn, bố chồng một mực đòi đến sống cùng vợ chồng tôi, một tháng sau, hiểu được tâm ý của ông mà tôi cảm động rơi nước mắt



Theo Afamily

- Advertisement -spot_img
Stay Connected
16,985FansLike
2,458FollowersFollow
61,453SubscribersSubscribe
Tin mới
- Advertisement -spot_img
Bài viết liên quan
- Advertisement -spot_img