Tôi 58 tuổi, không có lương hưu, không có nhà cho thuê, không đầu tư vàng, đất, cổ phiếu.
Nhưng ở tuổi 58, tôi có thể nói là mình đang sống khá an nhàn cả về tiền bạc lẫn tinh thần., không phải vì tôi giỏi, mà là vì… tôi biết lo từ sớm.
Tôi bắt đầu thấy sợ tuổi già từ năm 46 tuổi.
Lúc ấy, mẹ chồng tôi bị đột quỵ, nằm một chỗ, mọi sinh hoạt phải phụ thuộc. Tôi chứng kiến cảnh chị dâu nghỉ việc, em chồng góp tiền, chồng tôi thì quay như chong chóng giữa viện – nhà – cơm nước. Một người mẹ hiền lành, bao năm tần tảo bỗng hóa thành gánh nặng mà chẳng ai nói ra.
Tôi về nhà, đêm đó không ngủ được. Tôi nghĩ: Nếu sau này mình cũng như thế, ai sẽ chăm? Con cái thì có cuộc sống riêng. Mà tôi lại không muốn trở thành lý do khiến chúng căng thẳng, mệt mỏi.
Tôi từng đọc đâu đó một câu: “Chuẩn bị cho tuổi già không phải là gom thật nhiều tiền mà là tạo ra một cuộc sống không làm phiền ai, kể cả chính mình”.
Và tôi quyết định từ ngày hôm đó, mỗi tháng tôi đều dành riêng một khoản cho… “tương lai của mình”: Gọi đơn giản là “quỹ già”.
Tôi không tích nhiều, khi thì 2 triệu, khi 1 triệu rưỡi, có tháng chỉ được 500 nghìn. Nhưng tôi làm đều đặn suốt 12 năm, không gián đoạn.

Ảnh minh họa
Tôi coi nó như một… hóa đơn bắt buộc, y như việc phải nộp tiền điện hàng tháng vậy. Tôi cắt tóc ít hơn, không chạy theo đồ hiệu, không vay mượn để mua những thứ chưa cần.
Ban đầu chồng tôi cười: “Bà tích cóp kiểu này thì bao giờ mới đủ mua nhà dưỡng lão?”.
Tôi cũng cười: “Không đủ thì ở nhà thuê nhỏ nhỏ, miễn không phiền con là được”.
Nhưng giờ thì khác. Khi nhìn thấy sổ tiết kiệm nho nhỏ ấy đủ để tôi đi khám bệnh không xin ai, mua cái máy lọc không khí cho căn phòng thuê nhỏ hay đi du lịch Đà Lạt cùng bạn thân, tôi thấy… tự do thật sự.
Giờ bạn bè tôi mỗi lần gặp nhau là lại rủ nhau mua bảo hiểm, gửi tiết kiệm, sợ không ai lo khi ốm. Còn tôi tôi chỉ làm một việc duy nhất suốt hơn chục năm: Dành tiền cho chính mình trước bất kỳ ai khác.
Tôi không sống ích kỷ nhưng tôi hiểu: Nếu mình không vững, mình sẽ kéo người khác chìm theo, đặc biệt là con cái, nó còn phải lo cho con nó nữa. Mình chủ động vừa nhàn mình vừa không trở thành gánh nặng cho con.
Tôi không giàu, nhưng tôi sống đủ.
Tôi không cô đơn, vì tôi sống với chính mình rất tử tế.
Và đó là điều khiến tôi thấy, tuổi già không hề đáng sợ.