Tôi đi làm cả ngày ở công ty cách nhà hơn 10 cây số. Chiều nào cũng vậy, đúng 18 giờ tôi mới bước chân ra khỏi văn phòng, lết xe về qua từng đoạn đường đông người, về tới nhà, tôi lại phải lao vào cơm nước, dọn dẹp.
Bố chồng tôi thường ngồi ở bộ bàn đá trước sân, lúc thì đánh cờ với bạn, lúc thì vừa uống trà vừa bình luận chuyện thời sự. Ông khỏe, nhanh nhẹn hơn nhiều người cùng tuổi. Mẹ chồng tôi cũng chẳng phải kiểu người yếu ớt gì. Bà xem hết bộ phim này sang bộ phim khác, thỉnh thoảng lại chạy sang nhà hàng xóm tám chuyện rồi vòng về, có hôm còn ngồi tới khuya mới về.
Còn tôi, cứ bước vào cửa là nghe một câu quen thuộc: “Con về rồi à, vào nấu cơm đi kẻo tối”.
Nhiều hôm tôi muốn ngồi xuống thở một lát, nhưng thấy nồi cơm vẫn chưa vo, bếp vẫn lạnh tanh, rau thì héo vứt ở một xó. Tôi phải vội vã vừa nấu cơm, luộc thịt, nhặt rau, còn bố mẹ chồng thì ngồi xem ti vi, như chẳng hề trông thấy tôi đang vất vả đi qua đi lại trong bếp, chẳng ai hỏi tôi một câu là tôi có mệt không, có cần phụ đỡ gì không?

Ảnh minh họa
Có hôm tôi đi mưa về, áo ướt sũng, người run lên vì lạnh. Vừa thay xong bộ đồ khô, mẹ chồng từ ngoài sân bước vào nói: “Con tranh thủ làm nhanh nhanh, bố con đang đói”. Tôi chỉ dạ, không nói thêm gì, vì biết nói ra cũng chẳng ai hiểu.
Chồng tôi đi làm xa, tuần mới về một hai ngày cuối tuần. Anh hiền, thương tôi, nhưng anh ở xa nhiều quá, không nhìn thấy những buổi tối tôi vừa nấu vừa lau nước mắt tủi thân. Mỗi lần anh gọi điện hỏi: “Vợ ổn không?”, tôi lại nói: “Ổn”, như thể chỉ cần nói khác đi là tôi thành đứa làm mình làm mẩy. Tôi là người phụ nữ đi làm 8 tiếng một ngày, về nhà vẫn phải tiếp tục thêm ba bốn tiếng việc không tên. Bố mẹ chồng không giúp gì vì ông bà mặc định đó là việc của con dâu. Tôi không làm thì ông bà nhắc nhở, tôi cố tình không làm thì ông bà cũng bỏ đó cho nhà cửa lộn xộn, bừa bộn.
Nếu hôm nào mẹ chồng phải quét cái nhà là y rằng hôm sau bà nằm đắp chăn một chỗ than mệt, than ốm. Còn bố chồng thì vẫn tư tưởng từ thời xưa, đàn ông không làm việc nhà, nên chẳng mó tay vào việc gì.
Tôi thấy mệt mỏi lắm, tôi chẳng dám sinh con trong hoàn cảnh này vì sợ là nếu tôi nằm ở cữ một chỗ thì chắc nhà cửa loạn lên mất thôi.



