Tôi năm nay 32 tuổi, là con gái lớn trong gia đình có ba chị em. Bố mẹ làm nông, quanh năm chỉ trông vào vài sào ruộng và đàn gà. Tôi là đứa đầu tiên trong nhà học đại học, cũng là người đi làm xa và gửi tiền về đều đặn mỗi tháng. Ngày mới ra trường, lương chỉ đủ sống, tôi gửi về vài triệu. Khi công việc tốt hơn, thu nhập ổn định, tôi bắt đầu gửi đều 15–20 triệu mỗi tháng để bố mẹ đỡ vất vả, đồng thời phụ cho hai đứa em đang học nghề.
Ba năm nay, việc gửi tiền về đã trở thành thói quen. Tôi tự gánh tiền trọ, tiền ăn, tiền đi lại, tiết kiệm chẳng có bao nhiêu nhưng nghĩ đến cảnh bố mẹ từng chịu khổ vì mình, tôi thấy nhẹ lòng. Nhiều người nói tôi “nuôi cả gia đình ngoại như nghĩa vụ”, tôi chỉ cười. Tôi nghĩ đơn giản: con cái có hiếu, có điều kiện thì giúp bố mẹ là chuyện bình thường.
Nhưng đời không phải lúc nào cũng êm. Đầu năm nay, công ty tôi cắt giảm nhân sự, lương của tôi bị giảm một nửa. Đúng lúc đó, tôi lại phải dọn nhà, sửa xe và lo viện phí cho em út bị tai nạn nhỏ. Chi phí dồn dập khiến tôi kiệt quệ. Tôi buộc phải tạm ngừng gửi tiền về một tháng để xoay xở.

Ảnh minh họa
Tối hôm ấy, tôi gọi về báo với mẹ. Tôi nói rất ngại, rất sợ bố mẹ lo, nên giải thích rất rõ: “Con kẹt quá, tháng này có thể không gửi đủ được. Con sẽ cố gắng bù vào tháng sau”. Tôi cứ nghĩ bố mẹ sẽ động viên, hoặc ít nhất là bảo: “Con lo cho con trước đi”.
Nhưng câu mẹ nói tiếp theo khiến tôi chết lặng.
Mẹ bảo: “Nhà mình quen trông vào tiền con rồi. Con không gửi, bố mẹ xoay sao nổi?”.
Tôi im lặng vài giây, cảm giác ngực nghẹn lại. Không phải tôi tiếc tiền, mà tôi thấy mình giống… nguồn thu nhập của gia đình hơn là một đứa con. Ba năm qua, tôi chưa bao giờ nói không. Tôi luôn cố gắng, luôn chạy vạy, luôn ưu tiên gia đình trước cả chính mình. Vậy mà chỉ một tháng không gửi, tôi lại trở thành gánh nặng khiến họ lo lắng.
Sau cuộc gọi, tôi ngồi thẫn thờ. Tôi hiểu bố mẹ không cố ý làm tôi tổn thương. Họ đã quen được hỗ trợ và vô tình xem nó là mặc định. Bố mẹ làm nông cả đời, không quen tính toán dự phòng, không quen nghĩ đến việc con cái cũng có lúc “đuối”. Nhưng hiểu là một chuyện, còn cảm xúc của tôi lúc ấy thì thật sự đau.
Một tuần sau, tôi về quê. Tôi không trách móc, chỉ ngồi xuống nói chuyện. Tôi kể thật về những khoản chi của mình, về áp lực thành phố, về việc tôi cũng là người lớn nhưng vẫn phải tự lo từng đồng. Mẹ tôi ngồi im lặng rất lâu rồi nói một câu khiến tôi muốn khóc:
“Mẹ quen được con đỡ đần, đến nỗi quên mất con cũng chỉ là một đứa con gái nhỏ phải tự gồng gánh ở nơi xa”.
Tối đó, mẹ lấy trong tủ ra một ít tiền tiết kiệm mà tôi gửi về suốt thời gian qua. Không nhiều, nhưng mẹ bảo: “Con thiếu thì cầm tạm. Đừng ôm hết một mình”.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng bố mẹ không vô tâm, họ chỉ không nhận ra sự nặng nề mà tôi đang mang.
Bây giờ, tôi vẫn gửi tiền về nhưng không còn cố quá sức. Tôi học cách nói “con không đủ”, học cách để bố mẹ hiểu tôi không phải cái máy in tiền. Gia đình là nơi nương tựa, nhưng không ai có trách nhiệm gánh trọn cuộc sống của ai.
Và tôi tin, có những câu nói khiến mình đau một lần… nhưng lại khiến cả nhà tốt hơn về sau.



