HomeTâm SựTrước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà,...

Trước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, cứ tưởng ông sợ bà tranh giành tài sản với chúng tôi, ngờ đâu sự thật chấn động hơn

- Advertisement -spot_img


Tôi là con út trong nhà, trên có 2 anh trai. Mẹ mất từ khi tôi mới hơn một tuổi, lúc chưa biết gọi tiếng “mẹ” thì bà đã đi. 3 năm sau bố tôi cưới vợ hai. Dì Châm là một phụ nữ nhỏ nhẹ, ít nói. Tôi lớn lên trong sự chăm sóc của dì. Dì nấu cháo, đút từng muỗng cho đứa trẻ 4 tuổi mà nhìn gầy gò như mới gần 3 tuổi là tôi. Dắt tôi đi học, đón tôi mỗi chiều, ngày tôi vào lớp 1, dì hân hoan như thể tôi là con đẻ của dì. Trong ký ức của tôi, dì chẳng phải người xa lạ mà chính là “mẹ” tôi. Chỉ có điều 2 anh tôi thì không nghĩ vậy.

Thay tã, nấu cháo, đút từng muỗng cơm, dắt tôi đi học, rồi lẳng lặng đứng đợi ngoài cổng trường như một cái bóng quen thuộc. Trong ký ức tôi, dì không phải là người dưng – mà là “mẹ” theo một kiểu khác. Chỉ có điều, hai anh tôi thì không nghĩ vậy.

2 anh tôi đều đã 10 và 13 tuổi khi dì Châm về sống với chúng tôi, thế nên các anh rất ghét dì, luôn ngỗ nghịch chống đối dì. Các anh thì thầm với nhau rằng: “Dì ghẻ mà, làm sao tốt thật được”. Họ luôn xúi tôi phải chống đối, cãi lại dì. Anh cả bảo: “Mày ngu lắm, bà ta chỉ chăm lo cho mày để lấy lòng bố tôi. Bà ta là mẹ kế, là dì ghẻ đấy”. Họ nhồi vào đầu tôi không ít thứ, khuyên tôi phải đề phòng, phải khôn, đừng để bị lừa. Có những lúc tôi hoang mang thật sự, nghe theo các anh, tôi cũng từng cãi lại dì, nghịch ngợm cắt cả quần áo của dì. Nhưng khi nhìn dì lầm lũi khóc một mình trong phòng, tôi cũng khóc theo.

Xem thêm  Giúp chồng vượt "cơn sốc nghỉ hưu"

Càng lớn tôi càng nhận ra, không chung máu mủ nhưng dì tốt với tôi hơn cả máu mủ, thế thì tại sao mà tôi phải chống đối dì? Thế nên tôi mặc kệ 2 anh trai, tôi đối xử với dì tốt hơn trước, thậm chí còn gọi dì là “mẹ Châm”.

Cũng có lần tôi thấy bố ôm vỗ về dì, bảo dì cố nín nhịn 2 anh trai tôi vì chúng mất mẹ sớm nên tính cách như vậy. Dì chỉ vừa khóc vừa gật đầu, thực ra dì hiền lắm, chưa từng trách mắng hay đánh 2 anh tôi roi nào ngay cả khi họ nói năng hỗn hào. Có lẽ vì vậy mà dì càng bị các anh tôi bắt nạt.

Cho tới tận khi 2 anh tôi lập gia đình, ra ngoài sống riêng, căn nhà chỉ còn lại tôi, bố và dì.

Hồi đầu năm, bố tôi bị bệnh nặng. Không biết dì chăm sóc kiểu gì mà bố tôi rất khó chịu, thường xuyên to tiếng với dì.

Thậm chí có lần 2 anh tôi đưa vợ con về chơi, bố còn đuổi thẳng dì ra khỏi nhà trước mặt tất cả mọi người. Dì uất ức nhưng vẫn ở lại, chờ bố tôi nguôi giận.

Trước khi qua đời, bố tôi đuổi mẹ kế ra khỏi nhà, cứ tưởng ông sợ bà tranh giành tài sản với chúng tôi, ngờ đâu sự thật chấn động hơn- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tháng trước, bố tôi gọi tất cả các con về họp gia đình. Tôi là người về muộn nhất vì hôm đó có cuộc họp đột xuất. Về tới nhà, tôi đã thấy không khí rất căng thẳng, dì thì đang lúi húi xếp đồ vào vali. Bố tôi nói lạnh tanh: “Tôi và bà từ giờ không còn quan hệ gì nữa. Bà đi đi cho khuất mắt tôi, đừng khiến tôi bực dọc thêm nữa”.

Xem thêm  Mẹ bẫy cua, bắt ốc sẵn rồi, con gái có về không?

Tôi hoảng hốt, cố gặng hỏi nhưng ông không giải thích. Dì thì vẫn như mọi khi, im lặng chịu đựng. Dì chỉ nhìn tôi, mỉm cười buồn: “Con đừng nói gì, dì đi cũng được”. Dáng người gầy gò kéo vali ra khỏi cổng là hình ảnh mà tôi mãi không quên được. Tôi định đi theo nhưng bị bố quát dằn mặt.

Nửa tháng sau, bố tôi qua đời. Đám tang diễn ra chóng vánh, dì Châm vẫn về phụ trách tang lễ như một góa phụ. Sau đó, dì lại rời đi, các anh tôi cũng không giữ lại. Thậm chí các anh còn cho rằng có lẽ bố cố tình đuổi dì đi vì ông biết không sống được bao lâu nữa, ông sợ dì Châm sẽ tranh giành tài sản với 3 anh em chúng tôi.

Sau 49 ngày của bố, 3 anh em chúng tôi quyết định họp để chia tài sản. Bố để lại cho chúng tôi 1 mảnh đất và 1 ngôi nhà 3 tầng cùng 2 sào đất nông nghiệp, cứ thế phân chia xong, ai có phần thì người đó nhận.

Mọi việc tưởng chừng đã xong xuôi thì hôm vừa rồi tôi gặp lại bác luật sư – bạn của bố tôi. Sau một hồi nói chuyện thì bác nói cho tôi biết chuyện bố tôi từng đến gặp bác để làm thủ tục mua một căn nhà đứng tên mình dì Châm. Giấy tờ bố tôi đều ký tên từ chối tài sản. Ngôi nhà hoàn toàn thuộc về dì ấy. Việc này vừa hoàn thành vào 4 tháng trước – tức là trước khi bố tôi đuổi dì Châm đi 1 tháng.

Xem thêm  Gã đàn ông bỏ con năm nào bỗng dưng cho tôi 1 tỷ, biết hoàn cảnh anh ta tôi cười không khép được miệng

Tôi ngồi lặng người rất lâu. Tôi không ngờ bố tôi lại là người làm việc thấu đáo và che giấu cảm xúc sâu như vậy. Hóa ra không phải ông sợ dì tranh giành tài sản với chúng tôi, mà ngược lại, ông sợ chính chúng tôi sẽ làm tổn thương người phụ nữ đã âm thầm thay ông chăm sóc chúng tôi suốt bao năm.

Tôi tìm đến dì, căn nhà mới dì ở nhỏ thôi, nhưng sạch sẽ và có ánh nắng đầy sân. Dì mở cửa, vẫn nụ cười dịu dàng cũ, vẫn dáng người mảnh khảnh quen thuộc.

Sau cuộc nói chuyện với dì, tôi hiểu rằng bố tôi suy nghĩ vậy là đúng, vì nếu quả thật 2 anh tôi biết chuyện, chắc chắn dì sẽ không thể yên thân.



Theo Afamily

- Advertisement -spot_img
Stay Connected
16,985FansLike
2,458FollowersFollow
61,453SubscribersSubscribe
Tin mới
- Advertisement -spot_img
Bài viết liên quan
- Advertisement -spot_img