Tôi đã đắn đo rất nhiều trước khi quyết định tham gia buổi họp lớp kỷ niệm 15 năm ra trường. Phần vì công việc cuối năm bận rộn, phần vì tôi sợ phải đối diện với những ký ức cũ kỹ mà bản thân đã cố gắng chôn vùi. Trong đó, có hình bóng của Huy – mối tình đầu khắc cốt ghi tâm nhưng cũng để lại cho tôi nhiều tổn thương nhất.
Ngày ấy, chúng tôi là cặp đôi đẹp nhất lớp. Tình yêu thời sinh viên trong trẻo, đầy ắp những hứa hẹn về ngôi nhà và những đứa trẻ. Thế nhưng, ngay khi vừa tốt nghiệp, Huy đột ngột nói lời chia tay. Lý do anh đưa ra cộc lốc và tàn nhẫn: “Anh thấy chúng mình không hợp nữa, anh cần lo cho sự nghiệp, em chỉ là gánh nặng thôi”. Tôi đã khóc cạn nước mắt, níu kéo trong vô vọng, nhưng đáp lại chỉ là sự lạnh lùng đến đáng sợ của anh. Tôi ôm hận, lao vào công việc để chứng minh anh đã sai.
10 năm trôi qua, tôi giờ đã là trưởng phòng marketing, có xe, có nhà và một cuộc sống độc thân kiêu hãnh. Tôi đến buổi họp lớp với tâm thế của một người thành đạt, muốn cho Huy thấy tôi đã sống tốt thế nào khi không có anh.
Không khí buổi tiệc ồn ào và náo nhiệt. Huy đến muộn. Khi cánh cửa mở ra, tim tôi vẫn lỡ một nhịp. Nhưng trái ngược với hình dung của tôi về một người đàn ông thành đạt, Huy trông già hơn tuổi rất nhiều. Anh mặc chiếc áo sơ mi sờn vai, làn da sạm nắng và đôi bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn. Suốt buổi tiệc, anh chỉ cười hiền lành, ít nói và lảng tránh ánh mắt của tôi.
Khi tiệc tàn, mọi người rủ nhau đi hát karaoke. Tôi cáo mệt, ra đứng ở ban công hóng gió. Bất ngờ, Tuấn – lớp trưởng và cũng là bạn thân của Huy ngày xưa bước đến. Thấy tôi nhìn chăm chú vào lưng áo Huy qua lớp cửa kính, Tuấn thở dài: “Em vẫn còn giận thằng Huy à?” Tôi cười nhạt: “Chuyện cũ rồi anh, giận hờn gì nữa. Chỉ là thấy lạ, ngày xưa anh ấy tham vọng lắm mà, sao giờ lại…”
Tuấn ngập ngừng một chút rồi quyết định nói ra sự thật – một sự thật khiến ly rượu trên tay tôi suýt rơi xuống đất. “Năm đó, không phải nó chê em nghèo hay vướng bận đâu. Bố nó bị lừa đảo, vỡ nợ cả chục tỷ đồng rồi đột quỵ nằm liệt giường. Giang hồ đến nhà đòi nợ mỗi ngày. Nó sợ liên lụy đến em, sợ em phải gánh cùng khoản nợ khổng lồ ấy nên mới đóng vai kẻ phụ bạc để em rời xa nó.”
Tuấn kể tiếp, giọng trầm buồn: “10 năm qua, nó cày cuốc như một con trâu. Ban ngày làm công trình, tối chạy xe ôm, ai thuê gì làm nấy để trả nợ và thuốc thang cho bố. Nó mới trả hết nợ năm ngoái thôi. Hôm nay nó đến đây, chiếc áo sơ mi kia cũng là đồ mới nhất nó dám mua đấy.”

Ảnh minh họa
Tai tôi ù đi. Từng lời của Tuấn như xát muối vào lòng. Hóa ra, đằng sau sự tàn nhẫn năm nào là một sự hy sinh thầm lặng mà tôi không hề hay biết. Tôi đã oán trách anh suốt một thập kỷ, trong khi anh một mình gồng gánh bão giông để tôi được bình yên.
Tôi nhìn vào trong phòng, Huy đang ngồi một góc, tay cầm mic nhưng không hát, đôi mắt trĩu nặng ưu tư. Tôi chợt nhận ra, những vết chai trên tay anh, mái tóc điểm bạc sớm kia đều là dấu vết của những năm tháng anh gồng mình bảo vệ người thân và bảo vệ cả tương lai cho tôi.
Tôi bước vào, ngồi xuống cạnh anh. Huy giật mình, định đứng dậy tránh mặt. Tôi khẽ nắm lấy bàn tay thô ráp ấy, ngăn anh lại. “Sao anh không nói cho em biết?” – Tôi hỏi, giọng lạc đi. Huy sững người, nhìn sang Tuấn rồi quay lại nhìn tôi, nụ cười buồn bã hiện lên: “Nói để làm gì hả em? Em xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn, chứ không phải chui rúc trong đống nợ nần cùng anh. Thấy em thành công như giờ, anh vui lắm.”
Đêm đó, chúng tôi ngồi bên nhau rất lâu, không nói nhiều về chuyện quay lại, bởi thời gian đã thay đổi quá nhiều thứ. Nhưng tảng đá đè nặng trong lòng tôi suốt 10 năm qua đã được gỡ bỏ. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng tôi biết, mình nợ người đàn ông này một lời cảm ơn và có lẽ, là cả một cơ hội để bắt đầu lại tình bạn, hoặc hơn thế nữa, từ những thấu hiểu muộn màng.
* Tâm sự của độc giả



