Tôi xem phim Sex Education khá muộn, sau khi nghe đồng nghiệp nói mãi về bộ phim này. Ban đầu, tôi chỉ xem cho biết, nhưng càng xem càng thấy day dứt. Trong phim, nhiều nhân vật từng gặp những vấn đề tâm lý khác nhau: có người trầm cảm, có người lo âu, có người bị quấy rối tình dục, có người không thể chia sẻ cảm xúc với cha mẹ… Nhưng họ được giúp đỡ. Họ dám nói, dám tìm đến chuyên gia tâm lý để được lắng nghe và chữa lành.
Tôi nhớ có cảnh Otis, cậu bé từng rất e dè, khép kín đã cùng mẹ đối diện với những cảm xúc thật của mình. Cậu nói ra những tổn thương, và mẹ cậu cũng thừa nhận những sai lầm khi áp đặt. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ đó. Tôi vừa xem, vừa tự hỏi: “Nếu ngày ấy, mình cũng có thể bình tĩnh lắng nghe con như vậy thì có lẽ mọi chuyện đã không tệ đến thế”.
Ba năm trước, con trai tôi rơi vào khủng hoảng. Con học ở một trường chuyên, nơi mà hầu hết các bạn đều giỏi, đều chăm chỉ. Tôi vẫn nghĩ con mình thông minh, vững vàng, nên chẳng bao giờ lo lắng. Nhưng rồi con bắt đầu thay đổi. Con dễ cáu, dễ gắt, có lúc hét lên chỉ vì một bài tập khó. Ban đầu, tôi còn quát: “Con trai mà yếu đuối thế à?”. Nhưng rồi tần suất những cơn gào thét của con nhiều dần.
Chồng tôi khi đó bảo: “Hay là đưa con đi gặp chuyên gia tâm lý?”. Tôi lập tức phản đối. Tôi sợ người ta biết lại dị nghị: “Con nhà này có vấn đề à?”. Tôi tin rằng chỉ cần cho con nghỉ ngơi, ngủ sớm, cắt bớt lớp học thêm là ổn. Tôi nghĩ mình đang bảo vệ con. Nhưng thật ra, tôi đang sợ hãi vì cái nhìn của người khác, chứ không phải vì con.

Jean Milburn đã gỡ rối tâm lý cho nhiều cô cậu thanh thiếu niên.
Cho đến ngày con làm tổn thương bản thân. Tôi sợ đến chết điếng. Khi ngồi trong phòng cấp cứu, nhìn chồng lặng người còn bác sĩ nói: “Con chị đang bị khủng hoảng tâm lý nghiêm trọng, may là đưa đến kịp”, tôi mới hiểu rằng mình đã sai đến mức nào. Chồng tôi vẫn bình tĩnh hơn tôi, anh nói nhỏ: “Không sao, từ giờ mình sẽ giúp con”. Và chúng tôi bắt đầu lại, bằng việc đưa con đến gặp bác sĩ tâm lý, để con được trò chuyện, được tháo gỡ từng nút thắt trong lòng.
Thời gian trôi qua, con tôi đã vui vẻ, nhẹ nhõm hơn. Con không còn ép mình phải đứng đầu lớp nữa, không còn run rẩy khi nhắc đến điểm số. Con bảo: “Giờ con thấy được yêu thương hơn, vì bố mẹ chịu nghe con nói”.
Tôi nghĩ, có lẽ trước kia, tôi là một người mẹ sợ hãi. Tôi sợ điều người khác nói, sợ ánh nhìn phán xét, sợ dán nhãn “con mình có vấn đề”. Nhưng xem phim Sex Education, tôi mới hiểu, việc tìm đến chuyên gia tâm lý chẳng khác gì đưa con đi khám bác sĩ khi con ốm. Tâm hồn cũng cần được chữa lành, đâu có gì phải xấu hổ?
Tôi từng sai, vì đã để nỗi sợ của mình lấn át tình thương dành cho con. Nhưng giờ đây, tôi biết, dũng cảm thừa nhận con cần giúp đỡ và bản thân mình cũng cần thay đổi, mới chính là cách yêu thương con đúng đắn nhất.



