Vợ chồng tôi kết hôn được 6 năm, có một cô con gái. Trước đám cưới gần một năm, chồng tôi đăng ký mua một căn hộ chung cư với giá gần 3 tỷ đồng.
Lúc ấy, tòa nhà còn chưa cất nóc, anh phải thanh toán theo từng đợt. Sau khi về chung một nhà, chúng tôi trả đợt cuối hơn 900 triệu đồng.
Để có số tiền ấy, chúng tôi vay ngân hàng, cộng với 500 triệu đồng anh đã vay người thân từ trước, tổng số nợ lên tới 1,4 tỷ đồng. Tôi không quá lo lắng vì tin rằng “thuận vợ thuận chồng, tát Biển Đông cũng cạn”.
Tôi và nhóm bạn thân thường tâm sự về cách quản lý kinh tế gia đình. Mỗi nhà một kiểu, nhà thì vợ giữ lương chồng, nhà thì ngược lại. Cũng có nhà, tiền ai nấy tiêu rồi cùng đóng góp tiền sinh hoạt.
Ở nhà tôi, lương vợ dùng chi tiêu hàng ngày, lương chồng lo “việc lớn”, mà việc lớn ở đây chính là trả nợ mua nhà. Chồng tôi đề xuất vậy từ khi mới cưới, tôi đồng ý. Bạn bè cảnh báo “tin chồng hết mình có ngày chồng cho hết hồn” nhưng tôi kệ.
Mọi khoản chi tiêu trong gia đình, tôi lo toan chu toàn. Thu nhập của chồng dùng để trả nợ. Sau 4 năm kết hôn, chúng tôi trả hết nợ. Chồng tôi nói “Hết nợ rồi. Từ nay vợ chồng mình làm đâu dư đấy”.
Nhà tôi tiếp tục theo “quy luật cũ”: Lương vợ lo gia đình, lương chồng làm việc lớn. Anh tiết kiệm được bao nhiêu tôi không rõ, còn tôi không có đồng nào để dành. Tôi tin “của chồng công vợ”, công sức của mình rồi sẽ được ghi nhận.
Nào ngờ, đó chỉ là mơ mộng hão huyền. Tôi quả thật bị chồng lừa một vố hết hồn.
Đầu năm 2024, chồng tôi đón cả mẹ và cháu trai từ quê ra sống cùng. Mẹ chồng ra dưỡng già, cháu ra học đại học. Nếp sống gia đình bị đảo lộn. Tôi vốn quen là “bà chủ” trong nhà, giờ lại thành con dâu bị kìm kẹp đủ điều.
Trước đây, vợ chồng tôi có thể thoải mái tranh luận nhưng giờ chỉ cần lời qua tiếng lại, mẹ chồng lập tức xen vào, bênh con trai, trách con dâu. Khi tôi mâu thuẫn với mẹ chồng, bà được con trai và cháu bênh, chỉ mình tôi lạc lõng.
Quá bức bối, tôi thẳng thắn nói với chồng rằng, tôi không muốn sống chung với mẹ chồng và cháu chồng, không muốn chịu cảnh làm dâu.
Suốt thời gian qua, tôi hết lòng vun vén cho gia đình vì điều gì? Vì muốn một cuộc sống tự do, vun đắp tổ ấm nhỏ, tận hưởng không gian riêng tư. Vậy tại sao tôi lại phải chịu đựng cuộc sống bó buộc như hiện tại?
Thế nhưng, chồng chẳng những không thấu hiểu mà còn đổ lỗi cho tôi. Anh bảo tôi ích kỷ, không an phận, muốn trèo lên đầu lên cổ nhà chồng. “Phụ nữ trên đời ai chẳng phải làm dâu. Muốn tự do thì sống một mình”, anh ta gào lên như vậy.
Cuộc cãi vã lên đến đỉnh điểm, tôi thách thức: “Nếu anh không có phương án nào tốt hơn, em sẽ đưa con đi thuê trọ”. Anh ta đáp một câu khiến tôi tan nát cõi lòng: “Nhà là tôi mua, mẹ tôi, cháu tôi có quyền ở. Cô không ở được thì ra ngoài”.
Chỉ một câu nói, công sức bao năm qua của tôi bỗng thành hư vô. Anh ta không thèm quan tâm ai bao lâu nay thức khuya, dậy sớm chăm sóc con cái, ai kiếm tiền nuôi con, chi trả phí sinh hoạt trong gia đình…
Cuộc cãi vã kết thúc bằng lời đề nghị ly hôn của tôi. Có thể, đó là lựa chọn bồng bột bởi hiện tôi chẳng có gì trong tay ngoài đứa con gái. Tôi cũng chưa biết tương lai sẽ thế nào…
Nhưng có một điều tôi chắc chắn, đó là tôi không thể sống lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình và không thể sống với người chồng bạc bẽo như vậy!
Độc giả giấu tên