Tôi và chồng là bạn học cấp 3, yêu nhau từ khi học lớp 12. Chúng tôi vừa kết hôn tuần trước sau 8 năm yêu nhau.
Năm 20 tuổi, chúng tôi cùng sang Nhật Bản theo diện xuất khẩu lao động, với hy vọng có thể giúp đỡ gia đình và tích cóp vốn liếng để sau này về xây nhà, làm ăn.
Tôi là con gái út trong nhà, không phải gánh nặng kinh tế, nhưng chồng tôi thì vất vả hơn. Mẹ anh mất sớm, bố là thương binh, sức khỏe yếu. Anh có một chị gái hơn 3 tuổi.
Chồng tôi rất thương chị, vì chị từng nghỉ học sớm, ở nhà phụ bố làm ruộng để lo cho em trai ăn học. Tám năm trước, để có tiền cho anh đi xuất khẩu lao động, bố anh bán mảnh đất nhỏ vốn định để làm của hồi môn cho chị gái, thu được 100 triệu đồng. Số còn lại, ông vay mượn thêm rồi trả dần.
Trong tâm trí chồng tôi, chị gái là người chịu nhiều thiệt thòi, nên anh luôn tâm niệm, có điều kiện sẽ giúp đỡ chị hết lòng. Tôi thấy điều đó hợp tình, hợp lý.
Nhưng khi sang Nhật, tôi thấy, trong mọi cuộc điện thoại, chị gái anh đều nhắc: “Ở bên đó chịu khó làm ăn gửi tiền về nhé. Chị đã nghỉ học nhường cho mày ra nước ngoài rồi đấy”.
Thi thoảng chị như trách khéo em trai: “Cái mảnh đất kia mà không bán cho mày đi Nhật thì giờ giá tăng gấp rưỡi rồi. Bán vội mất giá quá”…
Những lời nói ấy không giống cách chị gái động viên em. Tôi cảm thấy như thể chị đang kể công, khiến anh lúc nào cũng lo lắng, lao vào kiếm tiền.
Chúng tôi sang Nhật được 3 năm thì chị đi lấy chồng. Chồng chị là con trai một gia đình buôn gạo cũng khá giả trong xã. Thời điểm hai nhà dạm ngõ, chồng tôi không về được nên anh rất áy náy và thương chị.
Đã vậy, tối nào chị cũng gọi sang than thở, nói nhà nghèo, tiệc không tươm tất, không có của hồi môn thì chị xấu hổ với nhà chồng. Rồi chị kể bạn bè trong làng đi lấy chồng, ai cũng có kiềng vàng, nhẫn vàng do nhà ngoại trao.
Thương chị, chồng tôi vay mượn bạn bè, gom góp gửi về hơn 100 triệu đồng để bố mua vàng làm của hồi môn trao cho chị hôm cưới. Phần tiền còn bố thêm thắt để tổ chức đám cưới cho tươm tất.
Anh cũng phải vay thêm tiền để bay về trước 1 tuần để tổ chức đám cưới cho chị, mua thêm 1 chỉ vàng mừng vợ chồng chị. Mất 1 năm rưỡi, anh mới trả hết số tiền vay trên.
Sau kết hôn, chị sinh 2 bé trai kháu khỉnh nên được lòng nhà chồng. Bố mẹ chồng giao lại việc kinh doanh cho vợ chồng chị. Trong vài năm, anh chị mua đất, tậu ô tô.
Năm ngoái, tôi về nước trước để lo việc đám cưới và cùng bố anh xây nhà mới. Dù chỉ ở cách 5km, nhưng anh chị rất ít về thăm bố. Thỉnh thoảng họ đăng ảnh đi du lịch khắp nơi lên mạng xã hội, nhưng hiếm khi mua quà hay mời bố đi cùng.
Có đợt việc xây nhà phát sinh một khoản tiền hơn 100 triệu đồng, tôi và chồng xoay xở không kịp nên anh gọi về ngỏ ý vay chị. Chị lấy lí do vừa nhập hàng nên không có tiền dư.
Hai tháng trước, chồng tôi mới về nước sau 8 năm bôn ba xứ người. Chúng tôi tổ chức một đám cưới nhỏ, ấm cúng giữa hai gia đình.
Bên nhà gái, anh chị tôi xắn tay lo cho em từ A tới Z nhưng ngược lại, phía nhà trai, chị chồng và anh rể đều hời hợt. Chị chồng tôi cũng không hỗ trợ tài chính để bố làm tiệc cho em. Dù không thiếu thốn, nhưng tôi cảm nhận rõ sự thất vọng trong ánh mắt chồng.
Tới ngày cưới, chị đưa phong bì mừng cho chúng tôi. Khi bóc ra, tôi thấy bên trong là 5 triệu đồng – gần bằng 1 chỉ vàng mà chồng tôi tặng chị năm xưa.
Tôi cảm thấy ấm ức khi chị quá tính toán. Nếu hoàn cảnh của chị khó khăn thì tôi không trách. Nhưng giờ anh chị có của ăn của để mà lại làm như vậy, thật không có tâm chút nào.
Có phải tôi nhạy cảm quá hay không?