Cách đây 1 năm, hàng xóm sang hỏi vay tôi 100.000 đồng, nói có việc gấp cần xài mà tài khoản ngân hàng bị lỗi, không rút được tiền mặt hay chuyển khoản.
Người này hay sang nhà tôi vay mượn nhưng nợ rất dai, có khi chỉ mấy trăm nghìn nhưng từ năm này qua năm khác không chịu trả.
Tôi không muốn cho mượn nhưng họ nói có việc phải lo cho con nhỏ nên tôi bấm bụng đưa tiền ngay.
Quả đúng như dự đoán, từ khi mượn tiền xong, hàng xóm thấy tôi là quay đi chỗ khác.
Suốt 3 tháng không thấy họ trả tiền, gặp ngoài đường, tôi đùa: “Chị còn nợ em 100.000 đồng chưa trả, mai em tính lãi nha”.
Nghe tôi nói vậy, hàng xóm gật đầu hứa hẹn.
Mấy tháng trôi qua, gần đến Tết, tôi cần thu hồi các khoản công, nợ nên gửi tin nhắn nhắc hàng xóm.
Kỳ thực số tiền không to, nếu cứ nhắc thẳng mặt cũng không hay nên tôi mới gửi tin nhắn. Thế nhưng, tôi lại nhận được câu trả lời tỉnh bơ kiểu: “Vay khi nào?”, “Vay bao nhiêu, sao chị không nhớ?”.
Tôi chẳng biết chị vô tình hay cố ý nhưng tôi vẫn cẩn thận nhắc lại ngày vay, số tiền vay và mục đích vay mà chị đã nói lúc đó. Thậm chí, nếu muốn, tôi có thể xem lại camera và trích video gửi chị xem.
Thấy tôi khẳng định chắc nịch, chị lặng im không nhắn lại lời nào.
![]() |
Ảnh minh họa
Mấy ngày sau, tôi quyết định đòi lần nữa. Lần này, hàng xóm tỏ ra bực bội, mắng thẳng mặt tôi với nhiều lời lẽ khó nghe.
“Có tí tiền cũng đòi, tưởng đâu phải tiền triệu hay tiền tỷ chứ. Vài cái đồng bạc đó chẳng đủ làm cho ai giàu lên hay nghèo đi đâu. Đừng lải nhải chuyện tôi nợ nữa. Có tôi sẽ trả chứ ăn cướp được của cô đồng nào mà lo”, người này nhắn.
Tôi đọc một tràng dài tin nhắn của hàng xóm mà tức nghẹn cổ họng. Đúng là tôi làm ơn mắc oán. Giúp người ta bao năm nay mà bị mắng té tát như vậy.
Ngày trước, họ nợ tôi 500.000 đồng mà 3 năm không chịu trả, tôi phải xóa nợ, coi như tặng cho con nhà người ta thêm tấm bánh, hộp quà. Vậy mà giờ họ có thể nói câu vô ơn như vậy.
Tôi nghĩ chuyện tiền bạc phải sòng phẳng, nói mượn thì 10.000 cũng phải trả, còn xin thì 200.000 hay 500.000 đồng tôi sẵn sàng cho ngay, nếu người ta thực sự khó khăn.
Còn đây rõ ràng hỏi vay tôi, chỉ 100.000 đồng thôi nhưng có đáng để họ cư xử như vậy?
Độc giả giấu tên