Tôi về làm dâu nhà chồng được 5 năm, có 1 bé trai 4 tuổi và 1 bé gái mới sinh vài tháng. Chồng rất thương yêu, chiều chuộng vợ nên tôi tự nhủ phải chu toàn chuyện gia đình để chồng yên tâm tập trung công việc, gánh vác kinh tế.
Khi tôi sinh bé thứ 2 là con gái, chồng vui lắm. Đến ngày đầy tháng con, anh phấn khởi làm 5 mâm cỗ, mời bố mẹ và anh chị 2 bên đến chung vui.
Vì con cũng là cháu gái đầu tiên của cả bên nội lẫn bên ngoại nên mọi người đến thăm, cho rất nhiều quà và tiền. Riêng ông bà ngoại mừng đầy tháng cháu 5 triệu. Hai chị chồng cũng tặng con lắc tay và lắc chân bằng vàng tây.
Đến lượt mẹ chồng tôi, bà rút ra tờ 200 nghìn, bảo “cho cháu lấy may”. Số tiền này chỉ bằng 1/10 số tiền mà những lần trước mẹ cho cháu ngoại vào dịp đầy tháng.
Tôi khá ngại và không hiểu sao mẹ chồng lại keo kiệt với cháu nội như vậy. Nhớ lại lúc tôi sinh con trai đầu lòng, bà cũng không cho xu nào. Thậm chí, mấy mùa Tết qua, bà lì xì cháu ngoại mỗi đứa 500 nghìn đồng nhưng không mừng tuổi con tôi.
Tôi tâm sự với chồng, anh cũng tỏ ý không hài lòng chuyện bà mừng đầy tháng cháu nội số tiền ít ỏi như vậy.
Anh càng ngạc nhiên khi biết chuyện con còn chưa từng được bà nội lì xì. Ông bà có lương hưu, tổng gần 20 triệu/tháng nên không thể nào lấy lý do không có tiền cho cháu.
Đến tối, khi cho con ngủ xong, tôi lò dò xuống tầng 1 định lấy nước lên uống thì nghe tiếng chồng và mẹ nói chuyện dưới bếp.
Khi chồng góp ý với mẹ về việc nên đối xử với các cháu một cách công bằng, bà thẳng thừng: “Cháu nội thì cần gì phải cho. Nó ở nhà mình là con là cháu nhà mình rồi, không phải tặng gì cả. Còn cháu ngoại ở xa, thiệt thòi hơn nên cho nhiều là hợp lý”.
Chồng tôi đáp lại: “Vợ con đối xử với bố mẹ chu đáo, lễ, Tết nào cũng biếu ông bà vài triệu làm quà, còn góp tiền làm giỗ chạp. Mẹ làm vậy, cô ấy sẽ tổn thương. Con không muốn vợ con nghĩ ngợi”.
Mẹ chồng tôi nghe thế thì tỏ vẻ khó chịu. Bà nói, hai vợ chồng tôi thu nhập cao, cần gì mấy đồng bạc của ông bà.
“Vợ con lấy con, về làm dâu nhà này, có chỗ ăn, chỗ ở đàng hoàng, cũng là cho rồi, không phải cứ cho tiền mới là cho. Nếu không có bố mẹ cho ở đây thì chúng mày ra ngoài thuê nhà còn tốn kém hơn nhiều”, mẹ chồng tôi gằn giọng.
Nghe mẹ nói vậy, tôi thực sự sốc. Bởi chúng tôi đâu quan trọng chuyện tiền bạc mà là thấy bà đối xử với cháu nội, cháu ngoại thiếu công bằng nên mới ý kiến.
Trước giờ tôi không làm gì để bà phật lòng, chủ động lo cơm nước, nhà cửa, một tay chăm sóc con cái vì thương cha mẹ già yếu.
Hàng tháng, tôi cũng góp 3 triệu tiền ăn. Nếu ông bà muốn sắm sửa thêm gì, tôi cũng nhận trả. Vậy mà, mẹ chồng tôi lại suy nghĩ như vậy, tính toán cả với cháu nội của mình.
Tôi thấy buồn và giận nhưng vẫn giữ thái độ bình thường vì không muốn chồng rơi vào cảnh “bên vợ, bên mẹ” mà đau đầu. Dĩ nhiên, tôi vẫn quan tâm, chăm sóc mẹ chồng như trước đây, nhưng tình cảm thân thiết, gần gũi thì khó.
Và chắc chắn, tôi sẽ bàn bạc với chồng về chuyện ra ở riêng, tránh để mẹ chồng nàng dâu phát sinh mâu thuẫn.
Độc giả giấu tên