Ở nhà tủ lạnh hết đồ ăn, mà dạo này ai cũng bận hơn bình thường nên không ai sắp xếp đi chợ được. Thế là mẹ tôi quyết định: “Thôi, về nhà giờ cũng chẳng ai nấu. Cũng gần giờ ăn trưa rồi, lâu lâu ra ngoài ăn một bữa cho đổi gió cũng được”.
Tính mẹ khó ăn, mẹ chỉ thích ở nhà tự nấu rồi tự ăn cho đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Chỉ khi bất đắc dĩ mới đi ra ngoài ăn. Nhà tôi cũng có mấy quán thường lui tới, xem như quán ruột, trong đó có một quán đồ Hàn. Gần đó có một thương hiệu khá nổi, mở chi nhánh ở đây lâu rồi, nhìn vào thấy quán cũng khang trang, rộng rãi mà rất ít khách lui tới nên tôi cũng e ngại chưa vào ăn bao giờ.
“Đúng lúc cả hai mẹ con định đi ăn thì thử đổi quán xem sao”, ý nghĩ vừa lóe lên là tôi rủ mẹ vào ăn quán mới liền. Tôi gọi một phần mì lẩu Thái, tuy giá hơi chỉnh nhưng vẫn chấp nhận được. Đồ ăn kèm rất nhiều, mì tuy không quá nổi bật nhưng bù lại đồ ăn kèm ngập miệng. Mẹ tôi thì chỉ ăn cơm như thường lệ nên tôi gọi cho mẹ một phần cơm trộn. Và rồi, câu chuyện bữa cơm bắt đầu từ đây…
Tô cơm trộn bê ra, lúc trộn sốt lên mẹ thốt nhỏ: “Sao cơm nguội thế này!”. Tôi nghe vậy vội gắp miếng cơm ăn thử, tuy không phải ngội lạnh nhưng gần như chả có chút hơi ấm nào. Đã vậy đồ ăn kèm thì ít, chỉ lèo tèo vài ba miếng thịt bò, còn lại là thịt lợn băm và một ít rau củ kèm theo quả trứng ốp la.
Nhìn mẹ ăn mấy miếng cơm với vẻ mặt khá là khó nuốt, tôi nổi cáu. Vì quán vắng nên tôi toan đứng dậy chửi ầm lên nhưng mẹ can lại. Mẹ gọi bạn nhân viên tới bàn rồi nói: “Con kiểm tra lại cho cô xem đồ ăn mới bê ra mà đã nguội như thế này”. Bạn nhân viên ngay lập tức gọi chị quản lý tới, chỉ xin lỗi rồi thu hồi tô cơm để bù lại phần khác.
Tô cơm thứ hai bê lên chỉ sau 10 phút, bốc khói nghi ngút. Chị quản lý vừa đặt cơm xuống bàn vừa rối rít xin lỗi: “Dạ cho quán con xin lỗi ạ, bên nhà bếp không nấu chu đáo làm phiền đến cô, mong cô thông cảm ạ!”.
Cơn bực trong tôi vẫn còn đó, mấy câu phàn nàn trách móc chỉ chực chờ trào ra. Nghe nói vậy tôi im lặng rút điện thoại ra, vừa mở Google Map vừa càu nhàu: “Phải đnahs giá mới được, đồ ăn thế này là biết vì sao cơ sở vật chất tốt mà chẳng khách nào ghé đến. Vắng vậy mà chả biết tồn tại kiểu gì hay thật!”.
“Thôi con à, tuy đồ ăn dở thật nhưng ít ra dịch vụ cũng tốt mà, có vấn đề là phục vụ tới giải quyết liền. Họ cũng xin lỗi rồi còn gì. Về bữa cơm thì đúng là không ngon, đắt với số tiền bỏ ra nhưng đó là của quán rồi, mình coi như ăn thử cho biết, lỗi là do bếp làm cơm bị nguội cũng được bù lại cái mới rồi còn gì”, mẹ tôi bình tĩnh khuyên răn.
“Mẹ thật là… sống như vậy thì phước dùng đến đời cháu cũng dùng không hết nổi”, tôi càu nhàu với mẹ.
“Ông cha ta có câu: “Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại”. Quản lý, nhân viên cũng biết xử lý tình huống, xin lỗi đàng hoàng chứ đâu để mình bị thiệt đâu con”, mẹ tôi mỉm cười nói.
Mẹ tôi là người khó tính, tiêu chuẩn mọi thứ trong cuộc sống đều rất cao. Nhưng bà có sự bao dung và tha thứ cho người tử tế, biết điều.
Kể cả mẹ chỉ ăn được nửa tô cơm mẹ thì bà cũng vui vẻ nói: “Thôi, cũng là miếng cơm manh áo người ta cố kiếm sống. Ai mà chả có lỗi, có sai sót. Nhưng họ xứng đáng được thông cảm trước thái độ sống chân thành. Dù sao cũng giải quyết trong quán xong rồi, mình đừng tuyệt đường sinh sống của người ta con à”.
Về đến nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi chuyện bữa cơm hồi sáng, ý định vote 1 sao cho quán tan biến dần. Tôi vẫn thấy lỗi của quán vì chất lượng tô cơm, nhưng mà chỉ một lỗi nhỏ mà bỏ qua toàn bộ những phần tốt của họ, để bản thân chìm trong cơn tức giận thì đúng là nên nghĩ lại. Cơ sở vật chất tốt, mát mẻ, thái độ phục vụ tận tâm, mì ngon. Thực ra cũng ổn mà…. Tôi cũng có thời gian ngắn làm phục vụ, chạy bàn nên phần nào đồng cảm được hoàn cảnh, sự vất vả của người làm dịch vụ.
Lòng tốt, sự tha thứ, thiện lương có thể cứu rỗi cả một ngày của ai đó. Con người không phải hoàn toàn không nên nổi giận, nếu không sẽ thành nhu nhược. Nhưng biết cách bình tĩnh, hít thở sâu để cho góc nhìn rộng ra, để sự bao dung giúp cuộc đời của họ và cả trái tim của mình nhẹ nhàng hơn.