Tôi đã 36 tuổi, làm giám đốc kinh doanh trong một doanh nghiệp xuất nhập khẩu. Từ khi ra trường, tôi tập trung vào phát triển sự nghiệp nên ít có thời gian lo chuyện yêu đương. Khoảng 3 năm nay, bố mẹ đã cao tuổi, liên tục giục giã nên tôi mới suy nghĩ nhiều hơn về việc tìm người yêu và kết hôn.
Đầu năm ngoái, công ty có đợt tuyển nhân sự mới, trong đó có H.L. – một cô gái 25 tuổi ứng tuyển vị trí phiên dịch viên. Ngay khi xuất hiện, em gây “náo loạn” công ty vì gương mặt xinh đẹp như hoa khôi, mái tóc dài đen nhánh và dáng người cao ráo.
Thú thật, tôi cũng ấn tượng với ngoại hình của em nhưng tôi thấy em “tiểu thư”, khó đáp ứng được công việc áp lực của công ty.
“Cô bé này chưa chắc đã trụ được hết 3 tháng thử việc”, tôi đã nói với trưởng phòng nhân sự như vậy.
Ấy vậy mà, chỉ sau hơn 1 tháng làm việc, tôi bị em “chinh phục”. Em thông thạo tiếng Trung, tiếng Anh, giao tiếp rất tự tin và chuyên nghiệp với khách hàng nước ngoài. Có em đồng hành trong những cuộc gặp gỡ đối tác, tôi cảm thấy công việc suôn sẻ, thuận lợi hơn hẳn.
Em hoàn thành tốt 3 tháng thử việc và được ký hợp đồng chính thức. Còn tôi cũng chính thức “trúng tiếng sét ái tình”, bắt đầu theo đuổi em.
Mất vài tháng, em mới chính thức nhận lời yêu. Em thường nói, tôi tán tỉnh khô khốc, nhạt nhẽo, “già nua như ông cụ”. Nếu không phải ngưỡng mộ trình độ của tôi thì em còn lâu mới gật đầu.
Em là cô gái thành phố, sinh ra trong gia đình có điều kiện, được chiều chuộng nên tính tình cũng hơi nhõng nhẽo. Những thú vui của em khác hoàn toàn so với tôi, từ gu xem phim, nghe nhạc tới ăn uống, du lịch.
Nhưng tôi chấp nhận chiều theo em. Em chỉ cần hơi xị mặt, tủi thân là tôi không cầm được lòng. Bù lại, em trở thành cánh tay đắc lực của tôi trong công việc. Tôi cũng nở mày nở mặt vì có người yêu xinh đẹp.
Sau hơn 1 năm yêu nhau, được sự đồng ý của 2 bên gia đình, chúng tôi quyết định kết hôn.
Gần đây, mẹ giục tôi nói chuyện với nhà gái trước xem bên đó mong muốn chuẩn bị tráp sính lễ ra sao. Con trai duy nhất lấy vợ, tất nhiên bố mẹ tôi muốn làm thật linh đình.
Tôi thấy mẹ đã tìm hiểu những đơn vị làm tráp cưới uy tín, chọn nhiều mẫu rồng phượng công phu. Những thức quà như trà, bánh cốm, bánh xu xê, lợn quay… mẹ và các dì tôi bàn nhau, đặt toàn nơi nổi tiếng.
Ảnh minh họa
Tôi gặp em để khoe về sự chuẩn bị công phu của mẹ. Nhưng lạ thay, em lắc đầu phản đối: “Thôi, em chẳng thích tráp cưới kiểu cũ kỹ, phổ thông như vậy đâu. Không có gì đặc biệt cả”.
Em bảo, em muốn trong 11 tráp sính lễ có tráp đặt 26 cốc trà sữa “full topping” của hãng em yêu thích. Số 26 chính là số tuổi của em. Mâm bánh cốm, xu xê truyền thống em muốn thay bằng bánh mochi, bánh ngọt kiểu Âu với tông màu hồng. Ngoài ra, mâm hoa quả em muốn thay bằng dâu tây kết hợp cherry.
Tôi còn tưởng em nói đùa, nhẹ nhàng khuyên em: “Những món đó em thích ăn lúc nào anh cũng chiều em được hết. Nhưng đám hỏi có mặt đông đủ bố mẹ, họ hàng 2 bên, mình nên làm truyền thống một chút em ạ”.
Thế nhưng, H.L. không đồng tình. Em cho rằng, đây là một cách “thách cưới” để xem sự chân thành của chồng tương lai tới đâu. “Xưa Sơn Tinh còn tìm voi 9 ngà, gà 9 cựa để cưới Mị Nương cơ mà. Anh mà không làm tráp cưới đúng ý là em không theo anh về nhà chồng đâu”, bạn gái tôi nửa đùa nửa thật.
Ba ngày nay tôi chưa dám nói yêu cầu tráp sính lễ của em cho gia đình, bởi tôi biết, mẹ mình là người phụ nữ truyền thống. Mẹ đã ngoài 70 tuổi, rất khó chấp nhận việc mang sính lễ là trà sữa, bánh ngọt sang hỏi vợ cho con trai.
Bây giờ tôi đang không biết giải quyết việc này ra sao? Tôi nên nói chuyện, tỉ tê với mẹ thế nào để mẹ không thấy yêu cầu của em là “chẳng giống ai”, quá trẻ con? Hay tôi nên mua món quà gì đó giá trị xoa dịu em, mong em bỏ màn thách cưới này đi?
Độc giả giấu tên



