Tôi 36 tuổi, kết hôn được 8 năm. Cuộc sống hôn nhân của tôi vốn dĩ bình yên, hoặc ít nhất tôi vẫn nghĩ như vậy.
Vợ tôi là người phụ nữ hiền lành, chu đáo, lo toan cho gia đình. Tôi đi làm cả ngày, cô ấy quán xuyến việc nhà và quán tạp hóa nhỏ. Tôi vẫn tin mình có một người vợ đảm đang, một mái ấm bình yên, hạnh phúc cho đến khi phát hiện sự thật đau lòng.
Chuyện đến từ việc tôi lục tìm giấy tờ để hoàn thiện hồ sơ xin việc sau khi thất nghiệp trong lần tinh giản nhân sự lớn của công ty. Trong lúc tìm kiếm, tôi bất ngờ thấy cuốn sổ nhỏ có bìa bằng da rất đẹp, cất kín trong tủ trang điểm của vợ.
Tò mò, tôi mở ra xem thì giật mình thấy bên trong có sổ tiết kiệm mang tên vợ. Số tiền lên đến 500 triệu đồng – một số tiền lớn tôi chưa từng nghe vợ nhắc tới. Và trên sổ cũng không có tên tôi.
Cầm cuốn sổ trên tay, đầu óc tôi ngập tràn những câu hỏi không lời giải đáp. Tôi nghĩ đến những điều tồi tệ nhất.
Tôi nghi ngờ vợ giấu tiền riêng để làm điều mờ ám sau lưng chồng. Bởi suốt 8 năm qua, mỗi khi gia đình gặp khó khăn về tài chính, cô ấy không tiết lộ mình có tiền tiết kiệm, thậm chí chọn giải pháp đi vay mượn, bán vàng cưới để lo toan.
Những nghi ngờ lớn dần, ám ảnh tôi cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng, tôi thử lòng vợ bằng cách nói dối bố chồng ở quê bệnh nặng, cần gấp 200 triệu đồng để nhập viện điều trị ngay.
Tôi gọi điện cho vợ, nói cô ấy kiểm kê xem gia đình còn bao nhiêu tiền để đóng viện phí gấp cho ông. Không cần thời gian suy nghĩ, cô ấy quả quyết nhà chỉ còn hơn 100 triệu đồng.
Câu nói dối của vợ khiến tôi thất vọng tràn trề. Ngay cả việc bố chồng đau bệnh, cần tiền gấp cũng không khiến cô ấy lộ ra mình có khoản tiết kiệm đó.
Tôi trở về nhà, cố cho cô ấy thêm cơ hội. Dù vậy, cô ấy vẫn quả quyết chỉ còn hơn 100 triệu đồng và một ít vàng cưới.
Không thể chịu đựng thêm, tôi nhẹ nhàng đặt lên bàn cuốn sổ tiết kiệm mang tên vợ. Vợ tôi sợ hãi, mặt tái đi vì xấu hổ.
Tôi chất vấn, nói rõ những nghi ngờ của mình, yêu cầu cô ấy giải thích. Sau vài phút trấn tĩnh, cô ấy nói đây là số tiền mình dành dụm nhiều năm. Cô ấy gọi đó là “quỹ ly hôn” của mình.
Vợ giải thích rằng, sau khi kết hôn, cô ấy luôn ám ảnh việc chồng ngoại tình, hôn nhân lục đục sẽ ly hôn. Sau khi chứng kiến bạn thân ly dị cô ấy càng sợ hãi.
Vì vậy, cô ấy tìm cách tích góp, giấu tôi lập một khoản tiết kiệm riêng gọi là quỹ dự phòng cho tình huống xấu nhất. Với khoảng tiết kiệm này, nếu vợ chồng ly hôn, cô ấy sẽ không chới với.
Nghe vợ giải thích, tôi sững sờ, niềm tin sụp đổ. Suốt 8 năm qua, trong khi tôi làm tất cả để lo cho gia đình thì vợ lại âm thầm bòn rút làm của riêng.
Đáng buồn hơn, điều ấy lại là sự chuẩn bị cho việc chia tay chồng. Thật chua chát biết bao!
Dù cô ấy quả quyết không có ý định ly hôn nhưng niềm tin trong tôi đã rạn nứt không thể hàn gắn. Tôi tự hỏi nếu đã chuẩn bị sẵn đường lui, liệu cô ấy có còn xem mình là chồng, còn tình yêu thương như ngày nào?
Tôi thấy mình như kẻ ngốc khi đặt niềm tin vào sự chung thủy. Bất giác những tính toán của vợ khiến tôi lo sợ. Không biết phía sau sự dịu dàng kia của vợ còn ẩn giấu những điều tăm tối gì?
Nỗi sợ đó khiến tôi không muốn sống cùng cô ấy nữa. Tôi nói sẽ ly hôn theo ý muốn của cô ấy.
Thế nhưng vợ không đồng ý và nói chưa bao giờ muốn điều đó xảy ra. Cô ấy trách tôi ích kỷ, thiếu sự khoan dung của một người đàn ông, một người chồng.
Giờ đây, tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi khó có thể sống bình thản khi biết vợ lừa dối mình và có quá nhiều sự toan tính. Nhưng nếu ly hôn vì chuyện này, tôi sợ mình bị chê cười là hèn nhát, ích kỷ.
Tôi nên làm gì đây?
Độc giả giấu tên