Tôi từng nghĩ rằng, trong những ngày nghỉ hè chỉ cần con gái được ở nhà an toàn, ăn uống đầy đủ là tốt rồi, còn lại cứ để con tự chơi, tự khám phá. Vợ chồng tôi đều bận rộn, tôi bán hàng online, chồng thì làm việc tới tận 16 tiếng một ngày. Chúng tôi nỗ lực làm việc để lo cho cuộc sống và muốn cho con một cuộc sống đủ đầy nhất. Nhưng gần đây tôi mới nhận ra, hóa ra điều con cần nhất lại là thứ chúng tôi vô tình bỏ quên đó là thời gian bên con…
Năm nay con gái tôi lên 8 tuổi, nghỉ hè con không đi học thêm, cũng chẳng có ai đưa đi chơi nên chỉ quanh quẩn trong nhà. Tôi bận rộn với công việc nên thường đưa điện thoại cho con tự giải trí.
Ban đầu tôi chỉ có ý định cho con xem một lúc nhưng rồi công việc cuốn tôi đi lúc nào chẳng hay. Đơn hàng tới tấp, tin nhắn khách hàng cũng tới liên tục, tôi cứ vậy lao vào công việc mặc kệ con tự giải trí với chiếc điện thoại trên tay.
Mấy ngày đầu con ngoan ngoãn ngồi một góc, mắt dán vào màn hình điện thoại. Tôi thấy vậy thì cũng yên tâm thầm nghĩ ít ra con không làm phiền, mình có thể yên tâm làm việc.
Nhưng rồi, càng ngày tôi càng thấy sự khác lạ của con, từ một cô bé hoạt bát con dần ít nói, khuôn mặt cũng lầm lì hơn. Đôi lúc, tôi hỏi han, con chỉ trả lời qua loa, rồi lại quay về với chiếc điện thoại.
Một tối nọ chồng đi làm về sớm, hai vợ chồng mới có dịp ngồi lại cùng con. Tôi phát hoảng khi nhìn thấy con xem những video có nhiều cảnh bạo lực, tiêu cực. Tôi giật lấy điện thoại, mắng con một trận. Con bé òa khóc, rồi bất ngờ nói một câu khiến chúng tôi chết lặng: “Bố mẹ có chơi với con đâu”.
Câu nói ấy như một nhát dao cứa vào lòng tôi. Chúng tôi mải mê kiếm tiền, nghĩ rằng chỉ cần cho con đủ đầy vật chất là được. Nhưng hóa ra, điều con cần chưa bao giờ là những thứ ấy, con chỉ cần bố mẹ, cần những khoảnh khắc chơi đùa, trò chuyện, chia sẻ hơn bất cứ món đồ chơi đắt đỏ nào. Chúng tôi đã vô tình để con lớn lên trong sự cô đơn, xa cách, để con làm bạn với thế giới ảo đầy cám dỗ và nguy hiểm.
Tôi nhận ra, chiếc điện thoại không thể thay thế tình yêu thương, sự quan tâm của bố mẹ. Những video trên mạng không thể dạy con cách sống, cách cảm nhận tình cảm gia đình. Ngược lại, nó còn khiến con trở nên lì lợm, xa cách, thậm chí bị ảnh hưởng bởi những điều tiêu cực mà chúng tôi không kiểm soát nổi.
Sau hôm đó, vợ chồng tôi quyết định thay đổi. Tôi giảm bớt thời gian bán hàng, tranh thủ những lúc rảnh rỗi để chơi cùng con, đưa con đi dạo, đọc sách, vẽ tranh, kể chuyện. Chồng tôi cũng cố gắng về nhà sớm hơn để dẫn con đi chơi, đi tập thể dục. Buổi tối, cả nhà sẽ cùng nhau nấu ăn, xem phim, trò chuyện. Ban đầu, con còn ngượng ngùng nhưng dần dần, ánh mắt con đã rạng rỡ trở lại, nụ cười hồn nhiên ngày nào dần xuất hiện.
Tôi biết, không phải bố mẹ nào cũng dễ dàng sắp xếp thời gian cho con giữa bộn bề công việc, cuộc sống. Nhưng nếu không chủ động dành thời gian cho con, chúng ta sẽ đánh mất những năm tháng quý giá, đánh mất sự gắn kết gia đình mà sau này có hối hận thì cũng không kịp.
Nghỉ hè không chỉ là thời gian để con nghỉ ngơi, mà còn là dịp để bố mẹ và con cái gần gũi, hiểu nhau hơn. Hãy tạm gác lại công việc, dành cho con những khoảnh khắc ý nghĩa, bởi tuổi thơ của con chỉ đến một lần trong đời.
Tôi viết những dòng này là để nhắc nhở chính mình, cũng như gửi gắm tới các bậc cha mẹ trẻ: “Đừng để công việc cuốn đi tất cả tuổi thơ con. Hãy sắp xếp thời gian, để con không lớn lên cùng chiếc điện thoại, mà lớn lên trong vòng tay yêu thương của gia đình”.