Tôi lấy chồng hồi tháng 9. Trước đó, chồng tôi bị gãy chân, phải bó bột và trị liệu suốt nửa năm. Tôi vừa đi làm vừa tranh thủ chăm sóc anh vì thương bố mẹ anh ở xa, lại nhiều tuổi.
Khi bình phục và đi làm trở lại, anh cầu hôn tôi. Thực lòng, tôi rất đắn đo, trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ hỗn độn, phần lớn xoay quanh chuyện chưa biết phải hòa hợp với gia đình chồng thế nào. Tôi sợ chuyện ứng xử giữa mẹ chồng, nàng dâu – mối quan hệ vốn bị cho là phức tạp.
Tuy nhiên, vì chồng rất yêu thương và chiều chuộng nên tôi nghĩ vấn đề nào cũng có thể khắc phục được.
Trước đám cưới 3 tuần, gia đình chồng gọi điện cho bố mẹ tôi, ngỏ ý xem nhà gái yêu cầu bao nhiêu tráp sính lễ và tiền thách cưới.
Vì gia đình điều kiện cũng khá giả nên bố mẹ chồng đề nghị sẽ chuẩn bị 11 tráp cưới. Còn tiền sính lễ sẽ do nhà gái quyết định.
Gia cảnh nhà tôi bình thường, bố mẹ làm nông, quanh năm thu nhập chỉ trông chờ vào mấy sào hoa màu, ruộng lúa. Khi tôi hỏi về tiền thách cưới, mẹ tôi nói 9,9 triệu đồng là con số hợp lý.
Ở chỗ tôi, tiền thách cưới thường lấy số lẻ vì mọi người tin rằng số lẻ sẽ mang lại nhiều may mắn, hạnh phúc cho chú rể, cô dâu.
Tôi nhất trí với suy nghĩ và mong muốn của mẹ, sau đó báo lại với gia đình chồng.
Vì nhà tôi và nhà chồng cách nhau 120km nên để thuận tiện, 2 gia đình thống nhất tổ chức ăn hỏi và cưới cùng 1 ngày.
Đến ngày cưới, chồng, mẹ chồng tôi và những người họ hàng sang rước dâu. Lúc trao tay, bà cẩn thận đưa mẹ tôi chiếc hộp tròn màu đỏ, bên trong có trang sức vàng tặng con dâu, kèm theo 1 phong bì sính lễ khá đẹp mắt.
Tới giây phút phát biểu, chia sẻ đôi lời trước khi đón dâu mới về nhà, mẹ chồng tôi bày tỏ sự biết ơn nhà gái đã nuôi dưỡng, chăm sóc cô dâu trưởng thành và chỉ dạy chu đáo để làm người tử tế, sống có ích.
Mẹ chồng tôi cũng hứa trước quan viên hai họ rằng sẽ quan tâm, yêu thương tôi như con gái trong nhà.
Dù bà không nhắc nhiều đến sính lễ nhưng họ hàng 2 bên chỉ cần nhìn những tráp cưới được đính kết kỳ công, xếp hàng dài đặt quanh nhà cũng có thể hiểu được tấm lòng, sự trân trọng của nhà trai với nhà gái.
Điều tôi bất ngờ nhất là mẹ chồng tôi vốn kiệm lời, thế mà ngày rước dâu, bà lại chia sẻ nhiều điều xúc động đến vậy. Lúc đó, tôi theo chồng về nhà chồng mà nước mắt rưng rưng.
Buổi tối, sau đám cưới, tôi nhận được cuộc gọi của mẹ đẻ. Mẹ nói rất bất ngờ khi mở phong bì sính lễ của nhà trai.
“Tiền thách cưới ban đầu thống nhất là 9,9 triệu thôi mà trong phong bì có tới 99 triệu con ạ. Có khi nào bố mẹ chồng con nhầm không?”, mẹ tôi hoang mang.
Tôi nghe thế cũng sững người, vội hỏi lại chồng để xác nhận. Đúng lúc ấy, mẹ chồng tôi gõ cửa đi vào. Biết chuyện, bà nhẹ nhàng giải thích rằng không phải gửi tiền thách cưới nhầm mà là gia đình muốn chuẩn bị sính lễ tươm tất, xứng đáng với nhà gái.
“Bố mẹ rất cảm ơn con vì đã ở bên và chăm sóc chồng con không quản khó khăn, vất vả. Tuy mẹ không thường xuyên nói chuyện, gọi điện hỏi thăm con nhưng mẹ biết và cảm nhận được rằng con là người tốt.
Bố mẹ cũng rất biết ơn và trân trọng thông gia vì đã nuôi lớn, dạy dỗ con thành người tử tế. Cả đời chỉ có 1 dịp để bố mẹ được thể hiện sự thành tâm của mình với bố mẹ con thôi. Giá mà có điều kiện hơn, bố mẹ cũng muốn chuẩn bị số tiền lớn hơn nữa”, mẹ chồng tôi nói.
Thực sự lúc đó tôi đã khóc. Khóc vì xúc động, tin rằng mình đã lấy đúng người, chọn đúng gia đình chồng. Bao nhiêu suy nghĩ, lo lắng về chuyện làm dâu của tôi gần như tan biến hết.
Tôi gọi lại cho mẹ đẻ, mẹ cũng xúc động không nói thành lời. Mẹ bảo, số tiền thách cưới sẽ gửi lại cho chúng tôi để các con chi tiêu, lo toan sau đám cưới. Nhưng chồng tôi từ chối, nói khoản tiền đó là gửi cảm ơn bố mẹ. Còn từ nay về sau, anh sẽ thay bố mẹ để lo toan, chăm sóc cho tôi và phụng dưỡng gia đình 2 bên chu đáo.
Độc giả giấu tên



