Dù không đi làm ngoài xã hội, người vợ vẫn đảm đương khối lượng công việc lớn, từ chăm sóc con cái, lo toan nhà cửa đến hỗ trợ tinh thần cho chồng. Việc trả lương cho vợ ở nhà chăm con là một cách thể hiện sự trân trọng và công nhận công sức mà người vợ bỏ ra trong vai trò nội trợ và nuôi dạy con cái.
Năm vừa rồi chị dâu sinh đôi, 2 em bé rất khỏe mạnh, đáng yêu. Suốt 5 tháng rồi mẹ tôi ở chăm cháu nội. Mỗi lần gọi điện cho mẹ bà than thở già rồi, sức khỏe yếu, phục vụ các cháu mệt lắm. Không biết khi chị dâu đi làm một mình bà có xoay xở được không. Tôi cứ phải động viên bà cố gắng, đến đâu hay đến đó, không phải lo lắng gì hết. Nhưng thật tâm tôi thương ba nhiều, cứ chiều chiều ông lại ra cổng ngồi thẫn thờ nhé bà, tôi nhìn mà xót xa…
Tuần rồi mẹ tôi bị ngã gãy chân không thể ở lại chăm cháu được. Anh trai gọi tôi lên chơi vài ngày rồi đón mẹ về dưới quê dưỡng thương cho chân mau hồi phục. Lâu ngày chị dâu em chồng gặp nhau nói mãi không hết chuyện. Chị dâu kể anh tôi rất kỹ tính, làm nhiều tiền thật nhưng chi tiêu rất tằn tiện. Hàng tháng anh chỉ đưa chị đúng 11 triệu để chi tiêu trong gia đình. Nếu chị tiêu quá tay anh sẽ bắt liệt kê từng khoản và tìm ra lý do chi vượt tháng trước để chị rút kinh nghiệm. Để tránh vợ chồng mâu thuẫn về tiền bạc, chị cũng cố gắng chi tiêu tiết kiệm hết mức có thể. Chị chỉ mua những gì cần thiết cho gia đình. Có những tháng tiền ma chay cỗ cưới nhiều, vượt khoản chi tiêu, chị phải đi vay bạn bè mà không dám báo với anh, sợ phải ngồi liệt kê, giải trình.
Chị bảo với tôi chị rất mong ngày được đi làm lại để có đồng ra đồng vào chi tiêu cho thoải mái, không phải phụ thuộc vào anh tôi nữa. Vậy mà giờ mẹ lại gãy chân, không thể chăm sóc các cháu được nữa. Anh đang bắt chị nghỉ việc ở nhà nuôi con. Tính anh tôi cẩn thận nên không dám giao phó con cho người ngoài.
Hôm qua lúc cả nhà đang ngồi nói chuyện vui vẻ, anh trai tôi bỗng nhắc đến chuyện không cho chị dâu đi làm, phải ở nhà chăm sóc con. Anh chị căng thẳng một lúc, sau đó anh tôi nói nếu chị dâu không chịu ở nhà thì anh sẽ nghỉ việc ở nhà.
Cuối cùng, sau một hồi tranh cãi, chị dâu nói sẽ ở nhà với điều kiện phải trả lương làm việc nhà cho chị ấy. Chị đòi mỗi tháng anh tôi phải đưa thêm 11 triệu nữa, tổng là 22 triệu, khoản tiền đó chưa được một nửa tiền lương cứng 50 triệu mỗi tháng của anh trai tôi.
Anh trai tôi nghe vợ nói xong liền đùng đùng nổi giận, bảo chị yêu cầu quá đáng, con là con chung mà lại đi đòi tiền chăm sóc từ chồng. Nghe vậy chị dứt khoát bảo thẳng, nếu anh tôi không đồng ý chị sẽ đi làm và thuê người giúp việc. Chị không muốn cả đời phải khổ vì chồng con rồi nhận về sự coi thường, hà tiện, keo kiệt, coi chị là kẻ ăn bám chồng. Và chị cũng không muốn bà nội hay bà ngoại lên trông cháu vì các bà sức khỏe yếu rồi nên ở nhà nghỉ ngơi, được các con phụng dưỡng chứ không phải mang thêm việc vào người.
Tôi thấy nguyện vọng của chị dâu rất chính đáng nên ủng hộ nhiệt tình việc chị được trả lương nếu ở nhà chăm con. Tôi nói với anh trai, mẹ đã già rồi cần phải nghỉ ngơi. Vậy mà anh tôi vẫn cứng đầu không chịu chi thêm đồng nào cho chị dâu. Nếu anh tôi sống thoáng hơn chưa chắc chị dâu đã đòi tiền lương mỗi tháng. Tôi nghĩ chị dâu đúng, tiết kiệm là một chuyện nhưng có con nhỏ thì anh phải thoáng hơn, trả tiền thuê người trông con thì trả luôn cho vợ thì vợ cũng chi tiêu cho chồng, cho con mà… Nếu anh không trả được thì tôi ủng hộ chị dâu thuê người chăm cháu. Chị có đi làm thì bèo nhất mỗi tháng cũng được 15 triệu, bởi lúc chưa sinh lương của chị đã được 20-30 triệu rồi.
Vì không đi đến thống nhất chung nên chị dâu để anh tạm nghỉ phép ở nhà trông con. Mới được mấy hôm anh đã kêu trời kêu đất vì nhiều việc không thở nổi, không xoay kịp với hai đứa nhỏ. Sau lần ấy anh chấp nhận mỗi tháng đưa cho chị dâu 30 triệu và nói với vợ tìm thêm người giúp việc để phụ giúp. Anh bảo thà đi làm kiếm tiền còn dễ hơn ở nhà chăm sóc hai đứa nhóc.
Thấy vợ chồng anh chị thống nhất, hòa thuận tôi nhanh chóng đưa mẹ về với ba. Từ xa đã thấy ánh mắt ba sáng ngời, từ giờ ba đã có người thủ thỉ, ăn cơm cùng rồi…